(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 450. Xuân Về Hoa Nở.
CHƯƠNG 450. XUÂN VỀ HOA NỞ.
Bạch Nguyệt đoán là anh đã nói chuyện cùng cha bố mình, nghĩ lại cũng đúng, cô nếu là bố mẹ của anh cũng sẽ không đồng ý anh bỏ lại hết mọi thứ, bỏ đi danh tiếng ở nơi đây, đi đến một nước khác, có khi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Lúc Bạch Nguyệt đang ngẩn người, Cố Lăng Kiệt đã đi tới trước mặt cô.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô nghĩ là sẽ không dính dáng tới anh, thế nhưng sự tình đã phát triển tới mức này, có một nháy mắt không để ý thôi nhưng khi nhận ra được thì vẫn liên lụy với anh cùng anh dây dưa:“Thật xin lỗi”.
“Không có gì phải xin lỗi, em có lý do riêng, anh không ép buộc người khác và cũng không muốn người khác ép buộc anh, bởi vì anh biết như thế nào anh mới có thể vui vẻ”. Cố Lăng Kiệt khẽ cười nói.
“Bố anh ở bên kia, cuối cùng vẫn là phải nhẫn nhịn một chút, loại tâm lý mong con mình vượt bậc hơn người khác này, chúng ta đều đã làm cha mẹ hẳn là đã hiểu. Cho nên, lựa lời nói chuyện cùng ông ấy, cho dù ông ấy có ép buộc thì cũng nên từ từ thuyết phục ông ấy”. Bạch Nguyệt điềm đạm nói.
“Anh nhớ trước kia em có kể một câu chuyện, nếu là yêu ai đó, không phải muốn người đó phải làm gì cho mình mới là yêu mà là hãy vì người đó thích gì mà làm theo ý người đó, thế mới là yêu, đúng không?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng hỏi.
Bạch Nguyệt đỏ hoe mắt: “Cho nên, anh yêu em nhiều hơn em yêu anh, em sẽ càng yêu anh càng nhiều hơn nữa”.
Cố Lăng Kiệt tươi cười, xoa đầu Bạch Nguyệt:“Có muốn ăn cơm không? Ăn xong, anh muốn ra ngoài đi săn”.
“Em quên chưa hỏi anh, anh dùng cái gì để đi săn? Súng ngắn ư?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Trong phòng anh có một cây nỏ, phiên bản mới, lúc nữa sẽ cho em xem, em có thể tập bắn cung rất tốt”. Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Quá tuyệt vời, em muốn luyện”. Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô xuống lầu đi ăn cơm, ăn xong, cô mới nhìn thấy cây cung của anh, nó không giống với trong tưởng tượng của cô chút nào, cô tưởng nó là một cây cung và tên như bình thường nhưng lại không phải, cây cung này có thể bắn bằng một tay, rất giống với thứ cô nhìn thấy ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó: “Cái này ư?”
“Cái nỏ này rất nhỏ, thuận tiện mang theo bên người, tầm bắn cùng lực bắn so với cung tên bình thường gấp ba lần, còn có phiên bản nâng cấp nữa, đứng cách xa mười mét, nó có thể xuyên qua đầu một con lợn rừng và giải phóng thuốc mê ở đuôi mũi tên làm con vật hôn mê, trên cơ bản là một chiêu khống chế địch”. Cố Lăng Kiệt giải thích cho Bạch Nguyệt.
Anh cũng là vì Bạch Nguyệt mà suy nghĩ.
“Có vẻ không tệ, vậy anh đi sớm về sớm, bây giờ đã hơn mười hai giờ, đến ba rưỡi mặc kệ anh có săn được con thú nào hay không nhất định anh phải trở về, nếu không em sẽ rất lo lắng, đây nữa, ở đây có đèn pin đúng không, cũng nên mang theo để đề phòng bất trắc, em cho anh biết, nếu mười giờ tối anh vẫn chưa về em sẽ đi tìm anh, anh hiểu không?” Bạch Nguyệt dặn dò.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười, xoa mặt cô: “Vâng, thủ trưởng”.
“Đi sớm về sớm”. Bạch Nguyệt bịn rịn.
“Em cứ ở nhà chờ anh trở về là được”. Cố Lăng Kiệt cũng dặn dò cô.
“À, anh mang theo dù đi, thời tiết ở biển thất thường, bây giờ trời âm u có thể buổi chiều sẽ mưa”. Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Anh có mang theo áo mưa, em yên tâm”. Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt nhìn cái ba lô anh đựng đồ, đã phình lên rồi.
“Ừm, đi đường cẩn thận”. Cô đứng trên lầu hai nhìn anh rời đi.
Cố Lăng Kiệt ra cửa lại đóng cửa giúp cô, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của cô.
Anh vừa đi, nơi này trong nháy mắt liền trở nên trống vắng, cô không muốn để mình quá nhớ anh liền bắt đầu dọn dẹp căn nhà cho sạch sẽ.
Làm xong, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Cô thu lại chăn đệm ga gối, trải ra giường.
Quần áo của anh treo ở trong tủ quần áo, có thể vì mới được mang tới không lâu nên không bị ẩm mốc.
Khí hậu trên bãi biển, nắng nhiều, độ ẩm cao, con người cũng thất thường theo.
Sau khi làm xong mọi việc, cô đứng ở ban công nhìn về phương xa, thỉnh thoảng lại xem điện thoại, loại tâm lý chờ đợi lo lắng này thật đúng là khiến người ta sốt ruột và bất an.
Năm giờ ba mươi sáu phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, lo lắng là dã thú, cô đề phòng nói: “Ai vậy?”
“Anh”. Tiếng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt cười tươi rói: “ Em tới đây”.
Cô vui sướng đi xuống cầu thang, mở cửa.
Cố Lăng Kiệt săn được rất nhiều con mồi mang về, được hai bao tải, trong đó có một bao đựng cái gì đó đang động đậy: “Đây là cái gì vậy?”
“Chúng ta bây giờ đi tới kho củi, em mang cái chiếu lại đây làm thành một cái quây tròn”. Cố Lăng Kiệt nói.
Hôm nay lúc dọn dẹp vệ sinh cô có thấy chiếc chiếu, đang để ở trong ngăn tủ, cô lập tức đi lấy ra làm thành một cái quây tròn.
“Em để nó ở chỗ góc tường kia”. Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng”. Bạch Nguyệt để ngay ngắn, bên ngoài chèn thêm mấy khúc cây, đảm bảo cái quây không bị đổ.
Cố Lăng Kiệt đem cái bao đang động đậy lại, lấy ra hai con thỏ lớn, tiếp đó là một con, hai con, ba con, bốn con…tất cả là tám con thỏ con.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên và vui sướng, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Nhiều như vậy lại còn sống nữa, anh làm sao bắt được nó thế?”
“Bắt thỏ bắt cả ổ em chưa từng nghe qua sao? Anh đi theo con thỏ về ổ sau đó bắt hết cả ổ luôn”. Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Con thỏ rất đáng yêu nha”. Cô không nỡ ăn chúng.
Nhưng mà, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật sinh tồn tự nhiên, chỉ có các tiểu thư nhà giàu không lo ăn lo mặc mới có tư cách thương hại các động vật nhỏ thôi.
Cố Lăng Kiệt lại đem một cái bao khác đổ ra.
Bạch Nguyệt nhìn thấy ba con gà rừng, không biết còn sống không mà vẫn đang nằm im, còn có rất nhiều rau dớn và một ít rau dại cô không biết tên:“Anh còn đi hái rau dại nữa à?”
“Anh đi đường nhìn thấy, còn có rất nhiều nấm tùng nhung, cái này có thể nấu canh gà”. Cố Lăng Kiệt nói, xách gà lên:“Lát nữa em đun thêm nước nóng, anh muốn đem gà sơ chế”.
“Chúng ta có nhiều đồ ăn như vậy, ngày mai anh không cần phải đi săn nữa, ha ha”. Bạch Nguyệt cười vui vẻ nói, cô muốn ở cùng với anh.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười:“Em biết ở đây tắm rửa như thế nào chưa?”
“Anh muốn đi tắm à?” Bạch Nguyệt hỏi ý anh.
Cố Lăng Kiệt đưa cô đến một gian phòng nhỏ.
Ở đây có một cái bếp lò, khác biệt so với bếp lò nấu cơm là có cái nồi rất lớn.
“Đây là để nấu nước tắm. Lúc trước em từng làm bác sĩ có đi nghĩa vụ ở vùng núi khám bệnh cho người dân, cái này em đã từng dùng rồi, đổ nước vào, nhóm lửa bếp lò đun nóng nước lên, người ở bên trong tắm rửa”. Bạch Nguyệt nói.
“Em biết à?” Cố Lăng Kiệt cười, ánh mắt nóng rực nhìn cô:“Buổi tối chúng ta cùng nhau tắm, ở đây tắm sẽ không lạnh”.
Cùng nhau tắm?
Bạch Nguyệt sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt anh nói: “Em đi nấu cơm tối, buổi trưa đồ ăn còn chưa ăn hết, hâm nóng lại là ăn được”.
Cố Lăng Kiệt đưa tay ra đè lại sau gáy cô, hôn cánh môi cô......
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");