(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 445: Chúng Ta Cùng Nhau Sống Cùng Nhau Chết Tuyệt Đối Không Bỏ Rơi
CHƯƠNG 445: CHÚNG TA CÙNG NHAU SỐNG CÙNG NHAU CHẾT TUYỆT ĐỐI KHÔNG BỎ RƠI
Trong đầu Bạch Nguyệt chợt hiện lên ý nghĩ ngài Cố chính là Cố Lăng Kiệt, từ trong phòng bếp lao ra, quả thực là Cố Lăng Kiệt, đứng trước mặt cô, ánh mắt thâm trầm, nhìn anh.
Anh đang ôm con chó trên tay, lòng cô lại trầm xuống, ánh mắt kinh ngạc vui mừng phai nhạt dần.
Hóa ra, anh không phải chỉ đến tìm cô, chắc là trả con chó.
"Nó nhớ em." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Ừ. Đặt nó vào ổ trước đi, vừa đúng lúc, cái ổ vẫn còn đây, em cho nó ăn trước." Bạch Nguyệt xoay người đi vào trong phòng lấy thức ăn cho chó.
Con cún nhỏ rưng rưng lệ sủa ba tiếng, giống như đang gọi cô.
Bạch Nguyệt cầm thức ăn cho chó đi ra, dẫn Cố Lăng Kiệt đến trước chỗ ổ chó.
Cố Lăng Kiệt đem con chó bỏ vào ổ, Bạch Nguyệt đổ thức ăn cho chó vào trong bát của nó.
Con cún nhỏ vẫy vẫy đuôi, phát ra tiếng ư ư ư, Bạch Nguyệt lại cầm một cái chén khác đi đựng nước.
Cố Lăng Kiệt không đi ngay, xoa đầu con chó nhỏ.
Alan nâng khóe miệng: "Ngài Cố, ở lại ăn một bữa cơm đi. Thực ra, Bạch Nguyệt mua rất nhiều đồ ăn."
Cố Lăng Kiệt không trả lời Alan, nhìn về phía Bạch Nguyệt đang đem nước đến.
Bạch Nguyệt không đoán ra tâm tư của anh, cô sĩ diện, sợ mời anh, anh từ chối, cô không nói gì, trong lòng khó chịu.
Cúi đầu, đem hộp nước đặt vào trong ổ chó, đứng dậy, quay về phía Cố Lăng Kiệt nói: "Em đi vào bếp nấu cơm."
Cố Lăng Kiệt không nói gì.
Cô không biết rốt cuộc anh có đồng ý ở lại hay không, xoay người, đi vào nhà bếp, nấu cơm, tai nghe phía bên ngoài, muốn biết Cố Lăng Kiệt có đi hay không.
Nếu như anh không muốn ở lại, bây giờ đã đi, nếu như vẫn vang lên tiếng của anh, chứng tỏ anh đồng ý ở lại.
Lòng cô bất ổn, tâm tư không đặt vào việc thái rau, cắt vào tay, chảy máu.
Vẫn không nghe được tiếng Cố Lăng Kiệt, đoán anh đã đi, có chút thương cảm.
Tình yêu, không phải anh yêu em em yêu anh là được, mà là cần hành động, làm tốt, sẽ yêu cả đời, làm không tốt cuối cùng sẽ tan vỡ.
Tính cách cô...
Bạch Nguyệt tự biết, thở dài một hơi.
"Mỗi lần em đều như này, sau này không nên cho em thái rau nữa." Giọng Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía bên phải, thật là Cố Lăng Kiệt, nở nụ cười.
Anh liếc nhìn cô, nắm tay cô, đến vòi nước rửa sạch: "Có dung dịch ô-xy già và băng vết thương không?"
"Có cồn khử trùng, băng vết thương cũng có, ở trong tủ đầu giường." Bạch Nguyệt nói, nhìn anh, mím môi cười.
Cố Lăng Kiệt buông tay cô ra: "Tự mình băng đi."
"Ừ." Cô xoay người.
Cố Lăng Kiệt cầm cánh tay cô.
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh.
Mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống: "Lấy qua đây, anh băng giúp em."
Bạch Nguyệt mang theo ý cười, gật đầu.
Cô đi về phòng cầm hộp sơ cứu, đụng phải Alan.
Anh ta nhìn cô dịu dàng cười: "Đột nhiên có chút việc, anh phải rời đi trước rồi, Have a good night. Em xứng đáng được hạnh phúc."
Trong mắt Bạch Nguyệt có chút ươn ướt, hiểu rồi, là anh ta cố ý.
Cô và Alan tuy biết nhau không lâu, thế nhưng anh ta giống như thiên thần, mỗi lần đều mang tới ấm áp, giúp cô giải quyết vấn đề: "Cám ơn anh Alan."
"Đối với anh, em không bao giờ phải nói cảm ơn, được rồi, mau vào đi thôi, liên lạc sau."
"Liên lạc sau." Cô nhìn anh ta xuống tàu.
Anh ta xoay người, vẫy vẫy tay với cô, cười rạng rỡ, lên xe, rời đi.
Alan thật là người rất tốt, chưa bao giờ làm gánh nặng cho người ta, hòa đồng thoải mái lại tự do, dũng cảm, trượng nghĩa, lạc quan, khoan dung, cầm lên được lại thả xuống được.
Ông trời không nên sản sinh một căn bệnh nghiêm trọng chính là những người có tính cách như vậy.
Bạch Nguyệt nhìn Alan rời đi, mới đi vào phòng lấy hộp sơ cứu, đến nhà bếp, Cố Lăng Kiệt đã thái hết rau rồi.
"Alan nói có việc, đi trước." Bạch Nguyệt quay về phía Cố Lăng Kiệt nói.
"Ừ. Mấy ngày nay anh nghỉ, chúng ta đi ra biển đi." Cố Lăng Kiệt nói, mở hộp sơ cứu ra, lấy cồn khử trùng và băng vết thương ra, cầm tay cô, rửa sạch cho cô, dán băng lên vết thương.
Bạch Nguyệt say đắm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh: "Anh bình tĩnh chưa?"
Cố Lăng Kiệt ngước mắt nhìn cô: "Không bình tĩnh thì có thể làm gì? Muốn em rời xa chính trị một chút, không nên liên quan đến trong đó, con người thay đổi rất nhanh, thành nhà ngoại giao rồi, anh không thay đổi được em, chỉ có thể tự em thay đổi."
"Em không muốn anh xảy ra chuyện gì, càng không muốn thấy anh xảy ra chuyện, nếu như có một ngày, anh thực sự xảy ra chuyện, ít nhất em sẽ không vì em bó tay mà cảm thấy áy náy và tự trách." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt đưa tay, kéo cô vào trong lòng, ôm lấy cô, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận cảm giác đau lòng:"Ngày hôm qua anh và Tô Khánh Nam gặp nhau, anh ta muốn anh coi chừng em, nói em là người của Thẩm Diên Dũng, sẽ sớm trở thành nhà ngoại giao, còn có thể vào nội các, Bạch Nguyệt, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh: "Em muốn diệt sạch những thứ làm tổn thương em, tổn thương anh, tổn thương Tiểu Diễn, anh biết không? Là Tô Chung gọi điện thoại cho Lâm Tiến, để Lâm Tiến đi bắt Hạ Hà. Không phải anh không làm tổn thương người khác, người khác cũng sẽ không làm tổn thương anh, sự tồn tại của bản thân anh chính là uy hiếp đối với người khác, em không cầu quá nhiều, chỉ muốn anh sống thật tốt."
Cố Lăng Kiệt ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nguyệt: "Anh biết không thuyết phục được em, con đường sau này, chúng ta cùng đi, em chết, anh chết cùng em."
Bạch Nguyệt đấm một cái lên vai anh, ngấm ngầm chịu đựng nước mắt: "Không phải nói rồi sao, phải chăm sóc Tiểu Diễn thật tốt sao?"
Cố Lăng Kiệt cầm nắm đấm của cô: "Chúng ta cùng nhau chăm sóc Tiểu Diễn, còn nữa, lần trước nói, không phải là thật lòng."
"Nói cái gì?"
"Trách cứ lời của em, nói đã không còn nhìn thấy bóng dáng Bạch Nguyệt trên người em, nói em nói dối sẽ không thay đổi sắc mặt, phạm tội, giết hại, không có đạo đức, lễ nghi, liêm sỉ, những lời này, anh chỉ là không muốn để em lại mạng đổi mạng." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, thương xót nhìn cô.
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống, trên mặt có chất lỏng ấm nóng chảy xuống: "Lúc mới nghe, rất đau lòng, thế nhưng, cảm giác như vừa tỉnh ngủ, nghĩ thông rồi."
"Không phải em vừa tỉnh ngủ, mà là em bị bất tỉnh, người của anh luôn theo em, truyền thuốc cho em, anh vẫn luôn ở đấy, sau đó, người của Thẩm Diên Dũng mang em đi." Cố Lăng Kiệt giải thích
Hóa ra, lúc cô ngất anh vẫn luôn ở đấy.
Bạch Nguyệt ôm eo anh, tựa vào ngực anh: "Cố Lăng Kiệt, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, chúng ta đối phó với kẻ thù bên ngoài, cố gắng sống tiếp, em còn muốn sinh cho anh thật nhiều em bé."
"Nếu như, chúng ta rời khỏi nơi này? Anh từ bỏ sự nghiệp, xí nghiệp, trách nhiệm dòng họ, không làm chướng ngại vật của người khác, một nhà chúng ta ở nước ngoài, cuộc sống tự do tự tại, anh tìm một công việc bình thường, nuôi em và tiểu Diễn." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
"Thực sự có thể sao?" Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
Điều cô muốn thực sự không nhiều lắm, chỉ cần anh bình an là tốt rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");