Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 444: Chap-444




Chương 444: Không Nỡ, Không Bỏ Xuống Được, Còn Không Ngoan Ngoãn Trở Về​

CHƯƠNG 444: KHÔNG NỠ, KHÔNG BỎ XUỐNG ĐƯỢC, CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN TRỞ VỀ

Bạch Nguyệt ngồi ở trong phòng nghỉ VIP của bệnh viện tư nhân để chờ kết quả giám định DNA.

Ngày hôm qua dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi, Linh vẫn luôn phàn nàn và tiếc nuối về chuyện không có gặp được hai anh chàng đẹp trai cực phẩm kia.

Cô quả thật có chút lo lắng, dứt khoát, hôm nay sau khi có kết quả giám định DNA, ông cụ Đường sẽ trở về nước Anh.

Alan nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Em không cần lo lắng, tôi đã dặn dò, bà nội tôi và những người đi cùng bà, chắc chắn sẽ không nói nhiều thêm một câu.”

Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: “Làm phiền anh rồi, ở nước ngoài vẫn luôn nhờ anh giúp đỡ, hiện tại về nước còn cần anh hỗ trợ.”

“Không cần nói cảm ơn, tôi chỉ nhớ tôi còn một bữa cơm.”

Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Tôi có một chiếc du thuyền, trên đó có nhà bếp, tôi mời mọi người đến du thuyền của tôi chơi, bà nội anh không say sóng chứ?”

“Ừ, có lẽ là không say sóng.” Alan khẽ cười nói.

Bác sĩ cầm báo cáo đi tới.

“Bác sĩ Tần, sao rồi?” Alan hỏi.

Ông cụ Đường khẩn trương đứng lên, đi tới trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ đưa báo cáo giám định cho Alan, cười nói: “Cô Trần và ngài Đường có tám mươi lăm phần trăm nhiễm sắc thể tương đồng, hai người có quan hệ thân thích.”

Ông cụ Đường cầm lấy tờ báo cáo, liếc thoáng qua kết quả, vui vẻ nở nụ cười, nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt rất bình tĩnh đứng lên.

Ông cụ Đường đi đến ôm Bạch Nguyệt: “Ông rốt cuộc đã tìm thấy cháu, hôm qua lúc nhìn thấy cháu, ông còn chưa có tin, ông rất vui, ông rốt cuộc đã tìm được cháu rồi.”

Bạch Nguyệt lạnh nhạt vỗ lưng ông cụ Đường.

“Đi thôi, cháu về nước Anh với ông, ông nhất định sẽ bù đắp cho cháu.” Ông cụ Đường nắm tay Bạch Nguyệt, nói.

Bạch Nguyệt lắc đầu.

Ánh mắt ông cụ Đường ảm đạm, lo lắng nói: “Sao thế, cháu không bằng lòng nhận ông ư?”

“Không phải vậy, cháu có thể tìm được người thân của mình, cháu rất vui, cháu biết mình có ông ngoại, ông ngoại vẫn luôn đi tìm mẹ cháu, đối với cháu mà nói, điều này là đủ rồi. Cháu hy vọng, ông không nói cho bất kỳ ai biết quan hệ giữa chúng ta, như thế sẽ tránh được những rắc rối không cần thiết.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng giải thích.

“Vì sao chứ? Bây giờ cháu là cháu gái nhà họ Đường chúng ta, trước đó mẹ cháu thất lạc ở bên ngoài, ông không thể chăm sóc cho mẹ con cháu, bây giờ thật vất vả mới tìm được cháu, ông nhất định phải đền bù cho cháu, cháu muốn gì, ông ngoại đều cho cháu.” Ông cụ Đường chân thành nói, ông cụ sợ Bạch Nguyệt không nhận mình.

Bạch Nguyệt mỉm cười nói: “Đây chính là vấn đề, ông cho cháu thứ gì đó, con cái và cháu của ông sẽ nhận được ít đi, còn cháu, đối với những thứ đó, cháu không để ý, cháu nhận ông là ông ngoại, ông cũng biết cháu chính là cháu gái đã thất lạc bên ngoài của ông, như thế cũng tốt, hàng năm cháu sẽ gọi điện thoại hỏi thăm ông.”

“Như vậy không đủ, vốn dĩ toàn bộ tài sản của ông, có một nửa là của Tiểu Uyển, cháu là đứa nhỏ duy nhất của con gái Tiểu Uyển, là người thừa kế duy nhất của Tiểu Uyển, đây là những thứ cháu nên nhận được.” Vành mắt ông cụ Đường đỏ lên, nói.

Bạch Nguyệt nghe bà nội của Alan nói qua, bởi vì ông cụ Đường cưới vợ khác, đối với vợ cả, trong lòng ông cụ vẫn luôn áy náy, lúc ấy bà còn nói, lúc còn sống làm sao không đối xử tốt một chút, chết đi còn có thể dùng gì, người chết sẽ không nhìn thấy.

Bạch Nguyệt vẫn lắc đầu như cũ: “Cháu không cần, cảm ơn ông, như vậy là tốt rồi, mặt khác cháu hy vọng ông đừng cho bất kỳ ai biết quan hệ giữa cháu và ông, cháu nhờ ông chuyện này.”

Ông cụ Đường khóc nói: “Cháu nhận lấy một nửa tài sản của ông, ông sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”

Bạch Nguyệt cười: “Cháu nhận tài sản của ông, như thế mới thật đúng là nói không rõ, hơn nữa, cháu không hiểu việc kinh doanh, ông cho cháu, quả thật không thích hợp.”

“Vậy ông đưa tiền cho cháu, cháu nhất định phải nhận lấy, như thế cho dù cháu không nhận ông, ông cũng có thể an tâm hơn một chút.” Ông cụ Đường nắm chặt tay cô.

“Không phải cháu không nhận ông.” Bạch Nguyệt giải thích.

“Tiểu Niệm, em nhận lấy đi, ông cụ Đường đã lớn tuổi rồi, đây coi như là tấm lòng của ông cụ với con cháu, để ông cụ được toại nguyện cũng là hiếu thuận của con cháu, đúng không?” Alan nói.

Bạch Nguyệt liếc thoáng qua Alan, anh ta nói rất đúng, cô không nên lãng phí quá nhiều tinh lực trong chuyện này: “Cảm ơn ông ngoại.”

Ông cụ Đường cười, vỗ mu bàn tay Bạch Nguyệt: “Như thế là được rồi, Alan, chuyện này làm phiền cậu xử lý giúp tôi.”

“Vâng, không vấn đề gì.”

Trên đường trở về, Bạch Nguyệt càng nghĩ càng không yên tâm, cô nhìn về phía Alan đang ngồi bên cạnh.

Alan đang nhìn cô, đối diện với ánh mắt cô, anh ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Có chuyện gì thế?”

“Ông cụ Đường chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi, ở quốc gia các anh không có vấn đề gì chứ? Hiện tại ông cụ là Hoa Kiều hay là cư dân nước Anh vậy?” Bạch Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

“Hiện tại ông cụ là Hoa Kiều, ông cụ không muốn đổi quốc tịch, con cháu của ông cụ đã chuyển sang quốc tịch Anh, liên quan đến việc chuyển tiền, em không cần lo lắng, tôi cũng biết rõ em lo lắng chuyện gì.

Nói một cách đơn giản, ở nước A, tôi có một vài công ty, có mấy ngôi nhà trong thành phố được tôi nâng giá cao, trên thực tế chỉ là bọt biển kinh tế, tôi có thể chuyển tặng nó cho em, em dùng giá cao hơn để bán cho cô ấy, số tiền này vào trong túi em một cách rõ ràng, đến lúc đó trừ đi thuế thu nhập theo đúng quy định của pháp luật là được.” Alan giải thích.

Bạch Nguyệt hiểu, tâm trạng của cô có chút nặng nề nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Em không vui ư?” Alan lo lắng hỏi.

“Anh nói rất đúng, ít nhất tôi nhận có thể khiến cho ông cụ Đường yên tâm, cớ sao lại không làm, ông cụ có thể giúp tôi giữ bí mật, tâm trạng của tôi không tốt là bởi vì một số chuyện khác khiến cho tâm trạng không vui nổi.” Bạch Nguyệt thẳng thắn nói.

“Nếu em cần tôi hỗ trợ gì thì cứ việc nói, cho dù người khác vứt bỏ em, tôi vĩnh viễn sẽ không như thế.” Alan cam đoan.

Bạch Nguyệt nở nụ cười, nụ cười của cô rất nhạt, trong mắt không có vơi đi u buồn: “Cảm ơn anh.”

Alan nhìn ra được cô không vui: “Du thuyền của em ở đâu, tôi nói qua với bà nội một tiếng, bây giờ chúng ta qua đó, ở trên biển câu cá, có lẽ rất được đấy.”

“Ừ, cũng được.” Bạch Nguyệt rất dễ nói chuyện.

Alan gọi điện thoại ra ngoài, cố ý mở loa ngoài: “Bà nội, cháu và tiểu Niệm muốn đi du thuyền, hôm nay có lẽ sẽ không quay về.”

“Ồ, đúng lúc bà và Johanna muốn đi làm mấy chuyện người lớn tuổi muốn làm, mấy người trẻ tuổi các cháu đi theo không thích hợp. Linh và Michelle đang đi dạo phố, mấy đứa nhóc này là khỉ đầu thai, không bằng lòng đi theo mấy người già, các cháu đi chơi vui vẻ.” Bà nội vui vẻ nói.

Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về hướng Alan, chờ anh ta cúp máy liền hỏi: “Chỉ có hai chúng ta à?”

“Tôi có thể ngủ trên phần đầu du thuyền.”

Bạch Nguyệt từ chối nữa sẽ lộ ra không có tình người: “Không cần, tôi có phòng khách.”

Bọn họ đưa ông cụ Đường về khách sạn, sau đó qua siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lái xe hơn một tiếng, đi đến bến tàu.

“Du thuyền của em nhìn được đấy, sao em lại nghĩ đến chuyện mua du thuyền?” Alan ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.

Bạch Nguyệt cười nói: “Tâm huyết dâng trào, anh đi tham quan, tôi đi nấu cơm.”

Cô vừa đi vào nhà bếp rửa cánh gà liền nghe thấy giọng nói Alan vang lên: “Ngài Cố.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.