Chương 442: Có Bạn Phương Xa Tới, Vui Vẻ Tới Quên Cả Trời Đất
CHƯƠNG 442: CÓ BẠN PHƯƠNG XA TỚI, VUI VẺ TỚI QUÊN CẢ TRỜI ĐẤT
Bạch Nguyệt lập tức sửng sốt, lúc này cô nhớ tới chuyện anh có thiên nhãn nên muốn tìm được cô thì rất dễ dàng.
Anh muốn tìm cô về sao?
Cố Lăng Kiệt đi ra khỏi thang máy và đưa túi trong tay cho cô: “Đây là đồ của em. Anh đã thu dọn, bỏ hết vào trong này rồi. Tiểu Bạch cũng ở bên trong. Khách sạn không cho nuôi động vật nên em tốt nhất đừng để cho người khác phát hiện."
Trái tim Bạch Nguyệt thắt lại. Hóa ra anh tới trả đồ cho cô: “Chuyện đó, em thật sự không có thời gian chăm sóc cho Tiểu Bạch, đành làm phiền anh tạm thời chăm sóc nó một thời gian đã."
Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng kéo lên nói đầy ẩn ý: “Bận lắm?"
"Ừ." Bạch Nguyệt đáp lại một tiếng.
Cố Lăng Kiệt mở túi, bế Tiểu Bạch đang nằm yên ở bên trong ra.
Tiểu Bạch nhìn về phía Bạch Nguyệt và sủa một tiếng.
Bạch Nguyệt khẽ xoa đầu con chó nhỏ.
Nó thoải mái kêu ư ử, còn liếm tay cô.
Môi Bạch Nguyệt hơi cong lên. Cố Lăng Kiệt nhìn cô, ánh mắt vô thức cũng dịu dàng hơn, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẫn tâm quay lưng lại, ấn nút thang máy đi xuống.
Bạch Nguyệt nhìn bóng dáng anh phản ra trong thang máy.
Ánh mắt bọn họ mơ hồ gặp nhau trên bề mặt kim loại của thang máy.
Bạch Nguyệt hạ mí mắt xuống và quay người và trở về trong phòng.
Cô lấy quần áo, giấy chứng nhận được bỏ trong túi lớn, ngồi ngây ở trên giường một lúc lâu mới nhớ ra mình còn có chuyện chưa làm. Cô nhìn về phía điện thoại, không ngờ thấy điện thoại vẫn chưa cúp, còn ở chế độ nói chuyện.
Cô đặt điện thoại ở bên tai hỏi: "Alan, anh còn đó không?"
"Ừ." Alan đáp một tiếng.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi đột nhiên gặp phải Cố Lăng Kiệt nên nói mấy câu lại quên mất. Xin lỗi, bây giờ các anh còn ở sân bay đúng không? Để tôi tới đón." Bạch Nguyệt đứng dậy.
"Không cần, chúng tôi đã lên xe rồi, lát nữa sẽ đến khách sạn của em." Alan nhẹ nhàng nói.
Alan là một người có chỉ số EQ rất cao nên sẽ không hỏi những chuyện làm cho người khác thấy lúng túng. Cho dù anh ta biết quan hệ giữa cô và Cố Lăng Kiệt không tốt cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
"Được, các anh có mấy người? Từ sân bay qua đây chắc hẳn phải mất một tiếng. Buổi trưa, chúng ta cùng ăn cơm, tôi sẽ dẫn các anh đi dạo xung quanh một lát." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
"Tôi đã đặt phòng trước rồi, tới nơi sẽ nói sau." Alan cúp máy.
Bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, cô không có quần áo nhiều mà lại phải lập tức gặp các vị chính khách và phu nhân cao quý.
Cô còn chưa tới một giờ để tới trung tâm thương mại bên cạnh một chuyến, mua ba bộ quần áo, một bộ mỹ phẩm. Khi cô trở lại khách sạn mới nhận được điện thoại của Alan. Cô trang điểm sơ qua rồi xuống tầng, đến đại sảnh.
Đám người Alan đang làm thủ tục nhận phòng.
Bọn họ có sáu người. Ngoài Alan và bà nội anh ta mà cô biết, còn có một người đàn ông cao tuổi. Cô đoán ông ta hẳn là ông Đường. Bên cạnh bọn họ còn có hai cô gái trẻ tuổi. Một người trong đó rất giống mẹ cô, làm cho cô phải giật mình.
Cô giống Bạch Bích, cho nên nhìn qua cô gái kia và cô trước kia giống nhau tới 60%.
Cô nhớ bà nội của Alan từng nói qua, bà ngoại cô chỉ có một người con là mẹ cô. Chẳng lẽ có chỗ nào sai sao?
"Tiểu Niệm." Alan kêu lên.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại: “Chào mọi người, tôi là Trần Niệm, bạn của Alan."
Người đàn ông lớn tuổi quan sát Bạch Nguyệt, cô mặc cho ông ấy nhìn. Cô biết ông ấy muốn xem cô có giống với vợ mình không.
Alan nhìn cô mỉm cười và nói: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Người này là ông Đường, người này chính là người chăm sóc Kiều Na. Người kia là con gái của Kiều Na. Bên kia là con của em gái bà ngoại em, có dáng vẻ rất giống mẹ em."
Không trách được. Bạch Nguyệt đã hiểu rõ: “Mọi người cứ đi cất hành lý đi. Tôi sẽ chờ mọi người ở đại sảnh. Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm."
"Được. Được, Alan, cháu ở lại nói chuyện với Tiểu Niệm đi. Mọi người đi lên một lát sẽ lại xuống." Bà nội của Alan nói.
Alan ở lại cùng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn sáu người bọn họ tới đây, hẳn xe bình thường sẽ không chở hết, đi chiếc SUV7 thì cũng hơi chen chúc. Cô gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng: “Alo, bây giờ tôi đang ở khách sạn quốc tế lớn của thành phố A, anh cho mượn chiếc xe đi."
Alan mỉm cười cướp lấy điện thoại trong tay của Bạch Nguyệt: “Thật ngại quá, gọi nhầm thôi."
"Sao vậy? Này, tôi không có xe, tôi bỏ tiền mua du thuyền rồi." Bạch Nguyệt giải thích.
"Tôi có xe mà, đang đỗ ở bên ngoài. Em quên trước kia tôi đã từng nói tôi có đầu tư ở đây sao? Công ty tôi đầu tư đã đưa xe tới rồi." Alan giải thích.
"Đúng rồi, vậy anh đã ứng trước tiền thuê lính đánh thuê cho tôi là bao nhiêu vậy?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Không nhiều, em không cần để ý tới chuyện này. Với tôi thì số tiền đó còn không đáng giá bằng nói chuyện mấy phút với em đâu." Alan mỉm cười nói.
"Vậy là bao nhiêu?"
Alan ôm vai cô và kéo vào trong lòng, ôm chặt: “Em cứu tôi hai lần, nếu không tôi cũng không kiếm được tiền mà sớm chết rồi. Em đừng để tôi phải thiếu nợ như vậy, được chứ?"
"Nhưng anh cũng giúp tôi rất nhiều."
Alan cười: “Với tôi thì chỉ là chuyện nhỏ thôi. Được rồi, em cảm ơn tôi, tôi cảm ơn em thì biết phải cảm ơn tới khi nào chứ? Em đừng quên, em đã hứa sẽ tự mình xuống bếp nấu cho tôi ăn, tôi vẫn còn nhớ đấy."
"Tôi biết rồi. Còn có một việc nữa, ông Đường tính giám định người thân không?" Bạch Nguyệt xoay người nhìn về phía anh ta, cũng kín đáo rời khỏi vòng tay của anh ta.
"Ông Đường chắc chắn là muốn bảo đảm một chút. Nhưng em từng nói với tôi là em đã phẫu thuật thẩm mỹ, đổi qua xương tủy. Vậy có thể giám định được sao?"
"Ừ, mấy ngày nay đang trong thời kỳ rụng trứng của tôi. Chỉ cần lấy trứng ra là có thể tiến hành giám định người thân được." Bạch Nguyệt gật đầu. Cô cũng cảm thấy nên giám định sẽ tốt hơn.
"Làm vậy có nguy hiểm cho em không?" Alan lo lắng.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Sẽ không đâu."
"Vậy để ngày mai tôi sắp xếp?" Alan hỏi ý kiến của cô.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: “Được."
Chợt nghe “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Bạch Nguyệt nghe được tiếng bà nội Alan đang dùng ngôn ngữ nước A nói chuyện cởi mở với ông Đường: "Tuyệt, tôi thích cô nhóc này. Không chừng chúng ta có thể kết thông gia, cũng thỏa mãn nguyện vọng của tôi trong nhiều năm qua."
Tính tình ông Đường tốt, nói: "Được, được, bà nói gì cũng được cả."
Bạch Nguyệt gật đầu với bọn họ: “Chúng ta đi thôi."
Xe của Alan là xe Mercedes-Benz Speight 9 chỗ ngồi đặc biệt rộng rãi, còn có tài xế đi cùng.
"Bác tài, đi tới khách sạn lớn thành phố A." Bạch Nguyệt nói xong lại nhìn về phía Alan hỏi: "Các món ăn ở thành phố A thường hơi ngọt, không biết trong mọi người có ai không thể ăn ngọt không?"
"Bọn bà đều không có vấn đề gì. Nhưng ông Đường bị bệnh gút, phải gọi riêng thức ăn cho ông ấy." Bà nội của Alan nói xen vào.
"Được." Bạch Nguyệt đáp.
"Chị là bạn gái của Alan sao? Chị thật xinh đẹp." Cô gái giống mẹ cô nói.
"Linh." Alan giới thiệu với Bạch Nguyệt và liếc nhìn về phía Linh: “Không phải em vẫn muốn tìm một người bạn trai nước A sao? Lần này em phải cố gắng lên."
"Ghét anh thế." Linh lè lưỡi, dáng vẻ đặc biệt tinh nghịch đáng yêu.