Chương 441: Em Là Con Hồ Ly Tinh Chuẩn Bị Ăn Thịt Người Bất Kỳ Lúc Nào.
CHƯƠNG 441: EM LÀ CON HỒ LY TINH CHUẨN BỊ ĂN THỊT NGƯỜI BẤT KỲ LÚC NÀO.
Tô Khánh Nam cho rằng Bạch Nguyệt không tin nên giải thích: "Cố Lăng Kiệt đi tới trên đảo của Stephen, Tô Chung cũng phái người qua gặp Hạ Hà. Sau đó cô ta rời khỏi đảo thì mọi hành động đều bị ông ta nắm ở trong lòng bàn tay. Ông ta nghĩ Cố Lăng Kiệt cố ý thả cho cô ta đi, một khi biết cô ta bị bắt sẽ phải đi cứu. Ông ta không biết nhiệm vụ này vốn là giả."
Bạch Nguyệt nghi ngờ và nhíu mày: “Anh lại đóng vai trò gì trong hành động này? Anh là người của Thẩm Diên Dũng hay là người của Thịnh Đông Quang, hoặc là người của Tô Chung? Anh dường như biết rất nhiều. Còn nữa, ai bảo anh nghiên cứu virus, hay là anh đã tự mình làm? Mục đích cuối cùng của anh là gì?"
Tô Khánh Nam uống cạn ly rượu rồi để xuống: “Mục đích của tôi là gì, tôi là người của ai đều không quan trọng. Tôi chỉ muốn biết Bạch Nguyệt đang ở đâu? Em còn biết bao nhiêu chuyện của cô ấy nữa? Cô ấy có thể ở chỗ nào ở Nam cực? Em nói tất cả cho tôi biết đi."
Bạch Nguyệt mím môi không nói gì.
"Hay em chính là Bạch Nguyệt." Tô Khánh Nam nghi ngờ nói và quan sát kỹ cô.
Nhịp tim của Bạch Nguyệt chợt chững lại, trong đầu hiện lên tin tức Tô Khánh Nam là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nếu để cho anh ta biết cô chính là Bạch Nguyệt thì chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng mà cô không muốn thấy.
"Có hai chuyện, em nói ra là anh có thể xác định được em không phải là Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt cũng uống cạn ly rượu và đặt xuống quầy bar, nhìn thẳng vào mắt Tô Khánh Nam mà không hề tránh né, nói tiếp: "Lưu San rời đi là do một tay em sắp xếp tìm Alan giúp đỡ."
"Các người là bạn thân nhất, em làm như thế là bình thường." Tô Khánh Nam thử dò xét.
"Em còn sắp xếp cho bố mẹ Lưu San đi cùng cô ấy, lại lén nói hành tung của bọn họ cho Thẩm Diên Dũng biết, kết quả..." Ánh mắt Bạch Nguyệt tối lại, dừng lại một lát mới nói tiếp: "Có người bên Thẩm Diên Dũng đã để lộ ra tin tức, có người qua ám sát Lưu San, lại giết mẹ của cô ấy. Anh đừng nói với em, người ám sát cô ấy cũng là Thịnh Đông Quang đấy?"
"Thịnh Đông Quang muốn ám sát sẽ không chờ tới bây giờ mới làm. Em thật sự không phải là Bạch Nguyệt sao?" Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào cô.
"Nếu như em là Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt sẽ đuổi em đi sao? Có cần em nói lại nguyên văn lời anh ta đã nói không?" Bạch Nguyệt nhếch mép, trong mắt lóe lên sự đau xót nhưng rất nhanh hòa vào đôi mắt sâu thẳm.
"Anh ta nói thế nào?" Tô Khánh Nam nói thuận theo lời của cô.
Bạch Nguyệt nhíu mày nhưng lại nói như gió thoảng mây bay: "Anh ta nói, trên người cô không hề có bóng dáng của Bạch Nguyệt, cô nói dối mà thản nhiên như không, phạm tội, giết người, không có đạo đức, lễ nghi, liêm sỉ. Mà Bạch Nguyệt chắc chắn sẽ không làm những điều như vậy. Sau đó anh ta lại đuổi em đi, thậm chí em còn chẳng kịp cầm theo quần áo đấy."
Tô Khánh Nam bật cười nói: “Tôi đã sớm nói rồi,em chỉ đóng thế Bạch Nguyệt, anh ta không thể nào thật sự yêu em đâu. Anh ta chỉ có thể thấy được khuyết điểm trên người em mà thôi."
"Mục đích Thẩm Diên Dũng bảo em xuất hiện, cũng chỉ là để em trở thành người đóng thế Bạch Nguyệt mà thôi. Em không thể tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa thì anh ta sẽ phải sắp xếp nhiệm vụ khác cho em. Lại nói, lần này em vốn làm theo lệnh của anh ta, xem như đã thành công, cũng nên an toàn rút đi thôi." Bạch Nguyệt nói xong lại đi về phía Tô Khánh Nam, khoác tay lên thắt lưng của anh ta.
Tô Khánh Nam nhìn cô.
Khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên đầy quyến rũ: “Lần trước anh bảo em ở lại bên cạnh anh, anh vẫn còn giữ lời chứ?"
Tô Khánh Nam cầm tay của cô: “Em đúng là một con hồ ly giảo hoạt, cả ngày nói dối hết lời này tới lời khác, ai biết được em nói thật hay nói dối, để em ở lại bên cạnh tôi, tôi chỉ sợ sẽ bị em ăn tới xương cốt cũng không còn mất."
Anh ta hất mạnh tay của cô ra.
Bạch Nguyệt theo lực của Tô Khánh Nam mà ngồi xuống ghế, hất cằm lên, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Tô Khánh Nam, anh đúng là một người kỳ lạ."
Tô Khánh Nam chỉnh lại quần áo: “Tôi kỳ lạ cũng không sao, không liên quan gì tới em. Tôi vẫn thấy tò mò, vì sao em không cho tôi giết Chu Hân Ly? Em không cần thiết phải bảo vệ cô ta."
Bạch Nguyệt dựa vào lưng ghế, chân phải gác lên trên chân trái: “Làm gì cũng nên để lại đường lui cho người khác thì mình mới không bị dồn tới đường cùng, ít nhất là còn có cơ hội thay đổi. Chu Hân Ly là ai? Cô ấy là bạn gái cũ của Cố Lăng Kiệt, một trong những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời của anh ta, mẹ của một trong những đứa con của anh ta. Nếu có một ngày Bạch Nguyệt trở về, còn ai sẽ giúp em chống lại cô ta, lẽ nào..."
Trong mắt Bạch Nguyệt lóe lên sát khí: “Bảo em để lộ ra bản tính của người đi săn, dọa cho Cố Lăng Kiệt chạy mất sao?"
"Trần Niệm, em đừng trách tôi không nhắc nhở em, Thịnh Đông Quang không phải là người dễ trêu chọc đâu. Em đừng làm con dê công kích mà lợi chẳng thấy đâu đã bị người ta giết chết rồi." Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
"Ồ." Bạch Nguyệt cười khẽ rồi nhấc cái túi trên quầy bar lên, lấy bút ghi âm từ bên trong ra và ném cho Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cầm lấy hỏi: “Đây là cái gì?"
"Không trị chết được Thịnh Đông Quang nhưng ghi âm này lại có thể dễ dàng trị chết anh." Bạch Nguyệt cười nhìn anh ta đầy tự tin.
Tô Khánh Nam nhíu mày: “Trần Niệm, em rốt cuộc muốn gì?"
"Muốn anh chết..." Trần Niệm lãnh đạm nói rồi dừng lại.
Trong mắt Tô Khánh Nam hiện ra sát khí.
"Điều này chẳng có nghĩa lý gì với em cả." Trần Niệm nói tiếp: “Em chỉ hy vọng về sau chúng ta có thể trở thành bạn cùng phe, cùng nhau chống lại kẻ địch. Có một số việc không thể nói trước được. Rất có thể mười năm sau, Tổng thống là anh mà cũng có thể là em."
"Em quá tham vọng." Tô Khánh Nam nhận định.
Trần Niệm đứng lên: “Chúng ta đều giống nhau thôi."
"Em đẹp hơn Bạch Nguyệt, trái tim cũng độc ác hơn cô ấy."
"Không độc ác thì không thành đại sự."
Tô Khánh Nam đặt bút ghi âm ở trên quầy bar, anh ta lấy đi cũng không có ý nghĩa gì cả. Anh ta tin rằng ở chỗ Bạch Nguyệt còn có bản ghi âm khác dự phòng: “Sau này lại liên lạc."
Trần Niệm nhìn Tô Khánh Nam ra khỏi gian phòng và biến mất trong tầm mắt của cô.
Lúc này, trái tim căng thẳng của cô mới được thả lỏng, ngồi xuống ghế.
Khi còn bé, bố mẹ sẽ dạy con của mình không nên lừa người, đứa trẻ lừa người sẽ bị sói ăn thịt.
Sau khi lớn lên, cô mới phát hiện ra khắp nơi trên thế giới này đều lừa nhau.
Nhân viên bán hàng, diễn viên, nhà chính trị, giao tiếp giữa con người, giữa vợ chồng, đối nhân xử thế và làm người thế nào.
Bây giờ, tất cả những lời cô nói đều là lời nói dối, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tất cả những lời nói dối biến thành lưỡi dao đâm về phía cô, làm cho cô muôn kiếp cũng không thể quay đầu lại được nữa.
Chuông điện thoại vang lên.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, cô thoáng cười khi nhìn thấy Alan gọi tới: “Alo."
"Bây giờ tôi đang ở sân bay, tối nay em có tiện ra ngoài ăn bữa cơm không? Bà nội tôi rất muốn gặp em." Alan dịu dàng nói.
"Các anh đến khách sạn quốc tế của thành phố A đi. Các anh tổng cộng có mấy người để tôi đặt phòng giúp cho." Bạch Nguyệt đứng dậy và tính đi tới quầy lễ tân.
"Không cần đâu, quá rắc rối."
"Khi tôi tới Anh đều do anh sắp xếp tất cả. Bây giờ, anh tới nước tôi lại không cho tôi làm vậy, có phải anh không xem tôi là bạn đúng không?" Bạch Nguyệt ra cửa và đi về phía thang máy. Khi cô mới vừa tới cửa thang máy lại thấy Cố Lăng Kiệt đi từ bên trong ra.