Chương 439: Mang Thai, Bảo Bối Mà Cô Mong Đợi
CHƯƠNG 439: MANG THAI, BẢO BỐI MÀ CÔ MONG ĐỢI
Bạch Nguyệt khóc rất lâu, khóc đến khi không còn sức lực, cô ngây người nhìn mặt đất một lúc lâu, ánh mắt cô chậm rãi nhìn về phía biệt thự.
Từ đầu đến cuối, Cố Lăng Kiệt không có mở cửa.
Cô ngồi xổm ở chỗ này, có tác dụng gì không?
Không có tác dụng gì.
Cô đứng lên, bởi vì lượng đường trong máu quá thấp, trước mắt cô tôi đen, người lảo đảo. Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, lắc đầu, cố gắng để cho mình giữ vững lý trí, tuyệt đối không nên ngất ở đây.
Cô lấy một viên chocolate từ trong túi ra, ăn nó, nhắm mắt lại để làm dịu đi cảm giác choáng váng.
Đầu cô rất choáng váng, cô có thể cảm giác được bốn xung quanh giống như đang xoay tròn, xoay tròn đến mức chóng mặt, cô ép buộc bản thân mình đứng lên, gọi điện thoại ra ngoài: “Thẩm Diên Dũng, anh định vị điện thoại của tôi, sau đó cho người đến đón tôi.”
“Làm sao cô lại tìm đến tôi?” Thẩm Diên Dũng nghi ngờ hỏi.
“Gặp mặt rồi nói.” Bạch Nguyệt nói xong liền cúp máy, cô đi về phía trước, cuối cùng đi ra khỏi khu biệt thự của Cố Lăng Kiệt, trước mắt cô ngày càng tối đen, cô sắp không nhìn thấy gì, cô vịn vào thân cây. Bạch Nguyệt nhớ ở gần đây có một chiếc ghế dựa, cô nắm chặt tay đi về phía chiếc ghế dựa, vừa đụng vào ghế dựa, cô không gắng gượng được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, cô mở mắt ra, trời tối đen, giống như dáng vẻ sáu giờ tối. Bạch Nguyệt ngồi dậy nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô nhớ rõ trước khi mình hôn mê đã gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng, là Thẩm Diên Dũng đưa cô tới đây, hay là Cố Lăng Kiệt.
Nghĩ đến Cố Lăng Kiệt, nhịp tim của cô lại đập lỡ mấy nhịp, Bạch Nguyệt từ trên giường đứng dậy, cô mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đang ngồi trên sofa đọc báo.
Anh ta mặc một chiếc áo gile màu đen, nhìn rất lịch lãm, mang theo khí chất cao quý, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thế hiện ra phong thái Hoảng Gia, lật qua trang báo khác, dường như phát hiện ra sự tồn tại của cô, Thẩm Diên Dũng liếc thoáng qua cô, nhếch miệng, ánh mắt anh ta thâm trầm như vậy, giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Bạch Nguyệt nhìn Thẩm Diên Dũng, cô đã sớm biết Thẩm Diên Dũng là một người tàn nhẫn, quyết tuyệt, thủ đoạn của anh ta không thua bất kỳ ai, anh ta là người có ham muốn khống chế và năng lực nắm chắc mọi việc rất mạnh, cho nên, anh ta có thể bộc lộ tài năng của mình giữa rất nhiều ứng cử viên, phần quyết đoán này, rất ít người có được.
“Mười lăm phút sau sẽ có bữa sáng, cô ngồi đi.” Thẩm Diên Dũng liếc mắt nhìn về vị trí đối diện.
Bữa sáng?
Thì ra bây giờ là sáng sớm.
Cô ngủ một giấc thật dài…
Cô ngồi xuống đối diện Thẩm Diên Dũng, tầm mắt buông xuống, không nói gì.
Thẩm Diên Dũng khẽ cười một tiếng, đặt tờ báo xuống: “Lần đầu tiên khi tôi gặp cô, tôi đã cảm thấy cô rất giỏi, có thể khiến cho một Cố Lăng Kiệt lạnh lùng bị mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, người phụ nữ này có EQ rất cao.”
“Nếu như EQ của tôi rất cao, tôi sẽ không rơi vào kết cục bị người ta đuổi ra ngoài, còn cần anh giúp đỡ.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Thẩm Diên Dũng hơi nhướn mày: “Không đúng, cô làm như thế, có thể chứng minh được sự trong sạch của Hạ Hà, mặt khác, chuyện này cũng không có nguy hiểm gì với Cố Lăng Kiệt, dù sao có lẽ Tô Khánh Nam sẽ nghe theo cô, Cố Lăng Kiệt không có lý do gì đuổi cô ra.”
“Anh không cảm thấy sợ hãi ư?” Bạch Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Thẩm Diên Dũng rất có hứng thú dựa vào ghế sofa: “Tôi sợ cái gì?”
“Sau khi chuyện của Lưu San bị lộ ra ngoài, có người lập tức thiết kế Cố Lăng Kiệt, có lẽ anh đoán ra được là vì sao?” Bạch Nguyệt nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Cô nghi ngờ là do tôi làm ư? Tôi còn cần Cố Lăng Kiệt để giữ cân bằng quan hệ với những người khác, khi không còn dùng tới, nhân lúc chưa xảy ra chuyện nên sớm giết đi.” Thẩm Diên Dũng lạnh lẽo nói.
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật: “Tôi không có nghi ngờ anh, tôi cảm thấy có người đang ngấp nghé vị trí này của anh, cho nên mới bắt đầu giết người, anh cảm thấy sẽ là ai đây?”
“Đừng nói với tôi, cô nghi ngờ Thịnh Đông Quang đấy nhé.” Giọng điệu của Thẩm Diên Dũng trầm xuống.
“Có phải là anh ta hay không, tôi không dám chắc chắn, thế nhưng có một việc, Hạ Hà vừa trở về liền bị bắt, Tô Khánh Nam đã cảnh cáo tôi, nói tôi đi theo Cố Lăng Kiệt, tôi rất nhanh sẽ hối hận, từ trong lời nói của anh ta, tôi cảm thấy anh ta biết chuyện Hạ Hà bị thiết kế, dĩ nhiên không ngoài khả năng tin tức của Tô Khánh Nam nhanh nhạy, thế nhưng tôi cảm thấy, khả năng việc này do anh ta phụ trách lớn hơn.”
Thẩm Diên Dũng mím môi không nói gì.
Bạch Nguyệt không cách nào từ trên gương mặt không thay đổi của anh ta biết được tin tức gì, cô nhíu mày: “Nếu như Thịnh Đông Quang đã sớm nói chuyện này với anh, như vậy tôi chính là dê vào miệng cọp, nếu Thịnh Đông Quang không nói qua, như vậy dã tâm của anh ta đã quá rõ rồi.”
“Bạch Nguyệt, có lẽ cô hiểu, trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, nói đi, lần này mục đích cô đến tìm tôi là gì.”
“Chính anh đã nói, trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, tôi giúp anh loại bỏ chướng ngại, anh bảo vệ cho người tôi quan tâm, một đời bình an.”
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng sâu xa nhìn Bạch Nguyệt, ngón tay gõ nhẹ.
Cô học tâm lý, cô biết động tác này của anh ta đại biểu cho việc anh ta đang đưa ra lựa chọn khó khăn, trong đầu đang phân tích rõ ràng lợi và hại, một lúc sau, Thẩm Diên Dũng dừng động tác lại, ngồi ngay ngắn bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệ: “Cô muốn tôi làm như thế nào?”
“Cho tôi một vị trí đủ để khiến cho bọn họ chú ý, ví dụ như Nội Các.” Bạch Nguyệt bâng quơ nói.
“Nội Các là nơi dành cho phụ nữ, quả đúng là thích hợp với cô, thế nhưng, vợ của tôi có bối cảnh như vậy, người trong đó đều sinh tồn trong khe hở, cô có thể làm được chứ?” Thẩm Diên Dũng nghi ngờ hỏi.
“Chuyện của anh là để tôi đi vào trong đó, những chuyện còn lại là chuyện của tôi, anh cũng không muốn vĩnh viễn bị người ta quản thúc, đúng không?” Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
“Tôi còn có một điều kiện, nói cho tôi biết, Lưu San đang ở đâu?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Cô ấy cảm thấy tôi bán đứng cô ấy, anh cảm thấy cô ấy sẽ còn nói cho tôi biết mình ở đâu ư? Bây giờ cô ấy hoàn toàn biến mất trong biển người, đối với cô ấy mà nói, đây là chuyện tốt, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Đối với anh mà nói, đó cũng là chuyện tốt, anh sẽ không còn có nhược điểm.” Ánh mắt Bạch Nguyệt ảm đạm.
Lúc còn sống, cô không còn có cơ hội được gặp mặt bạn cũ một lần.
Không nhìn rõ sắc mặt của Thẩm Diên Dũng, anh ta đứng dậy: “Chúng ta ăn sáng trước, việc sắp xếp cô vào trong Nội Các không có vấn đề gì, thế nhưng cô đang mang thai, cô có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt dừng một chút, ngạc nhiên nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Cô không biết mình mang thai ư?” Thẩm Diên Dũng hỏi lại.
Bạch Nguyệt có mấy phần hoảng hốt.
Cô vậy mà mang thai! Bác sĩ nói thời kỳ rụng trứng của cô là mùng năm đến mùng mười hàng tháng, làm sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ là lần trước, lúc ở nước X?
“Nhìn phản ứng của cô, quả nhiên cô không biết, tôi đã nói mà, nếu như Cố Lăng Kiệt biết cô mang thai, anh ta không thể nào đuổi cô ra ngoài, thì ra hai người đều không biết. Cô có muốn thương lượng với anh ta một chút rồi quyết định không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Không cần, chuyện của tôi, tôi tự mình làm chủ. Anh sắp xếp đi, tôi không có vấn đề gì.” Bạch Nguyệt kiên định nói.
“Được, cô chờ thông báo của tôi, có lẽ cần thời gian khoảng một tuần, trong đó còn có việc cần cô phối hợp.” Thẩm Diên Dũng nói.
Bạch Nguyệt lấy tay che bụng mình, suy nghĩ của cô có chút bay xa.
Cô rất khó mang thai, cho nên cô rất trân quý đứa nhỏ này, thế nhưng, đứa nhỏ này tới thật không đúng lúc…