Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 437: Chap-437




Chương 437: Nhổ Từng Chiếc Gai Đi Là Được​

CHƯƠNG 437: NHỔ TỪNG CHIẾC GAI ĐI LÀ ĐƯỢC

“Em ăn sáng xong rồi về, mất khoảng hai tiếng.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.

Cố Lăng Kiệt trực tiếp cúp điện thoại, không một câu tán gẫu.

Cô đoán người ám vệ đã báo cáo tình hình với Cố Lăng Kiệt, cô bắt cóc Tiểu Bảo, nói dối anh, anh tức giận cũng không có gì lạ.

Cô cúi đầu ăn bánh bao hấp lại phát hiện ra mình không có khẩu vị.

Quán ăn rất nhỏ, ở đối diện cô có hai người đang ngồi.

“Ông có biết xảy ra chuyện gì không?” Một người đàn ông trung niên gầy gò hỏi ông già tóc bạc ở bên cạnh.

“Tôi không biết, lúc đầu tôi còn cho rằng nhà ai đốt pháo, tôi còn mắng mấy câu, nửa đêm đi đốt pháo, không phải là có bệnh ư? Sau đó tôi phát hiện ra tình hình không đúng, hôm nay cậu nhìn thấy cảnh sát tới, ngay cả cảnh sát cơ động đều tới.”

“Tôi nghe nói, người phụ nữ kia là tình nhân của người ta, sau đó bị vợ cả phát hiện, bây giờ bị người ta đến giết người diệt khẩu.” Người đàn ông trung niên gầy gò nói.

“Tôi đã nói mà, tôi thấy cô ta là một cô gái yếu đuối, không đi làm, trong nhà lại có bác sĩ riêng, có người giúp việc, đứa nhỏ còn được đưa đi học ở trường tốt nhất, nghe nói người kia là ông chủ của tập đoàn Cố thị.” Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên nói chen vào.

“Không phải đâu, ông chủ tập đoàn Cố thị không cưới vợ.”

“Nhưng con trai tôi làm việc ở tập đoàn Cố thị, thằng bé nói như thế, nó còn nói đứa nhỏ của người phụ nữ kia, có lẽ là con của ông chủ tập đoàn Cố thị, hai người rất giống nhau.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Cũng đúng, một người phụ nữ không đi làm, không thù oán với ai, nếu như muốn giết chết, chỉ cần một phát đạn là xong, cần gì phải xảy ra đấu súng, tôi đoán là kẻ thù của ông chủ Cố tìm đến báo thù.” Ông lão tóc bạc nói.

Bạch Nguyệt nghe người đi đường càng lúc càng nói quá, cô không có tâm tư ăn xong rồi đi.

Tin đồn không phát triển dựa theo logic, nó phát triển dựa theo phương hướng mọi người muốn hoặc là phương hướng mà họ cảm thấy hứng thú, càng truyền càng thái quá.

Cô đứng lên.

“Tôi nói cho các người biết, chuyện không phải như thế.” Một người đàn ông lùn đi tới, anh ta nhìn thoáng xung quanh, lấm la lấm lét nói: “Tôi ở ngay dưới tầng một, buổi tối tôi ra ngoài xem, nghe thấy một người đàn ông nói chuyện điện thoại.”

Bạch Nguyệt rút mấy tờ giấy ăn, sau đó lại ngồi xuống, giả bộ cúi đầu ăn sáng.

“Điện thoại gì?” Người đàn ông gầy gò thúc giục.

“Ngay từ đầu người đàn ông kia nói cái gì mà, cô ta sống hay chết, không phải là việc tôi có thể quyết định, nếu như cô ta đã nói những lời không nên nói, cô ta nên chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, không phải tôi không buông tha cho cô ta, là người phía trên tôi nhất định muốn cô ta phải chết. Ý tứ của những lời này giống như người phụ nữ nói ra những lời không nên nói, cho nên bị người ta đuổi giết.”

Bạch Nguyệt dừng lại một chút, những lời này đúng là những lời Tô Khánh Nam đã nói với cô.

“Sau đó như thế nào?” Người bên cạnh thúc giục.

“Sau đó người đàn ông kia nói cái gì mà cô ấy ở đâu? Nói anh ta sẽ tha cho cô gái kia, hy vọng người gọi điện thoại cho anh ta không nuốt lời, nếu không, người chết không chỉ là cô gái kia mà còn có cả người gọi điện thoại.” Người đàn ông lùn tiếp tục nói.

“Những lời này có lượng tin tức quá lớn, không phân biệt được gì.” Người đàn ông gầy gò nói.

“Sau khi người đàn ông kia cúp máy, anh ta lập tức gọi điện thoại ra ngoài, nói dừng bắn, anh ta sẽ nói với ông chủ Thịnh sau. Cho nên, người muốn giết người phụ nữ kia là ông chủ Thịnh gì đó.” Người đàn ông lùn nói.

Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên cái tên Thịnh Đông Quang.

Cô nhớ lúc cùng Lâm Tiến ăn cơm, Lâm Tiến đã nói qua, ứng cử viên cho chức tổng thống gồm có: Thẩm Diên Dũng, Tô Chung, Lâm Thanh Quân, Tả Đoàn Niên, Thịnh Đông Quang, Thái Thành Viên đã ở cấp bậc tướng quân, người có thể khiến cho Thái Thành Viên làm việc cho mình, nhất định cấp bậc của người này phải cao hơn ông ta, bao gồm cả Tô Khánh Nam, anh ta ngay cả Cố Lăng Kiệt cũng không để vào mắt, có thể ra lệnh cho anh ta, cấp bậc của người này không nhỏ.

Sau khi ăn sáng xong những người dân kia vẫn tiếp tục tán gẫu, Bạch Nguyệt đứng dậy, cô lập tức lên xe gọi điện thoại ra ngoài: “Lâm Tiến, tôi nghĩ mình đã biết người đứng phía sau là ai, chẳng qua tôi chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm.”

“Là người nào?” Lâm Tiến hỏi.

“Thịnh Đông Quang, có người nghe thấy Tô Khánh Nam gọi điện thoại nhắc đến tên ông chủ Thịnh, tôi muốn biết tư liệu về Thịnh Đông Quang.” Bạch Nguyệt nói.

“Cô nói như thế, ngược lại thật đúng là có chút khả năng, ông nội của Thịnh Đông Quang là Thịnh Lợi, trước kia ông ta buôn bán súng ống ở nước ngoài, ông ta và ông nội của Thẩm Diên Dũng còn là bạn tốt của nhau, sau này khi ông nội của Thẩm Diên Dũng làm tổng thống liền để ông ta về nước phát triển, ông ta đầu tư vào một vài dự án ở nước A, để cho con trai mình tham gia chính trị.

Chẳng qua ông nội của Thẩm Diên Dũng chỉ làm tổng thống trong bốn năm, sau đó đến bố của Tả Đoàn Niên, cũng trong năm đó, Thịnh Lợi qua đời. Con đường làm quan của bố Thịnh Đông Quang không tốt cũng không xấu, dù sao bọn họ cũng có gia tộc đang phát triển, chỉ là khi đó tập đoàn Cố thị nhanh chóng nổi lên.

Sau này, khi bố của Thẩm Diên Dũng hết nhiệm kỳ, ông ta dốc sức đề bạt bố của Thịnh Đông Quang, Thịnh Đông Quang cũng bắt đầu tham gia chính trị, công việc kinh doanh của nhà họ Thịnh ở nước A rất tốt, tập đoàn Cố thị phát triển ở nước ngoài.

Nói đến cũng thật trùng hợp, có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí tổng thống như thế, cách bốn năm lại có một tổng tuyển cử, mỗi lần tuyển cử đều là bố của Thẩm Diên Dũng trúng cử. Ba năm trước, bố của Thịnh Đông Quang bị bệnh nặng qua đời, Thịnh Đông Quang tiếp nhận vị trí bộ trưởng bộ tài chính của bố anh ta. Hai năm trước, anh ta là ứng cử viên hàng đầu cho chức tổng thống.” Lâm Tiến giải thích.

“Điều này có thể giải thích chuyện vì sao trước đó Tô Khánh Nam lại dốc sức làm việc cho cựu tổng thống. Bởi vì khi bố Thẩm Diên Dũng còn sống, bố của Thẩm Diên Dũng và bố của Thịnh Đông Quang có quan hệ hợp tác, Tô Khánh Nam làm việc cho tổng thống là một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng suy cho cùng vẫn làm theo ý mình, bố của Thịnh Đông Quang vừa chết, tầng quan hệ này không còn kiên cố như thế.” Bạch Nguyệt phân tích.

“Quá tốt rồi, như vậy chúng ta không cần lo lắng tên bắn lén khó lòng phòng bị, chẳng trách thủ trưởng thích cô.” Lâm Tiến thật lòng nói cảm ơn.

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể đoán được Thịnh Đông Quang là ông chủ đứng phía sau Tô Khánh Nam, bọn họ có một tổ chức vẫn đang bí mật làm việc cho bọn họ, sau khi loại bỏ một số điểm đối lập, nhiệm vụ năm đó chính là giết chết Tiểu Hổ và những người biết bảng danh sách kia, chúng ta không thể chứng minh bọn họ có liên quan đến việc mưu sát Tiểu Diễn.

Thẩm Diên Dũng, Tô Chung, Lâm Thanh Quân, Tả Đoàn Niên, đều có khả năng là người mưu sát Tiểu Diễn, chẳng qua khả năng là Thịnh Đông Quang lớn hơn một chút.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.

“Hiện tại tôi sẽ cho người đi bảo vệ người đã nghe được cuộc điện thoại kia.” Lâm Tiến cảnh giác nói.

“Vô dụng, anh ta không quay lại được, chúng ta không có chứng cứ.

Hiện tại chỉ có lời làm chứng của Tô Khánh Nam mới có tác dụng, chúng ta còn cần có chứng cứ khác.

Hiện tại tôi đã biết vì sao Thẩm Diên Dũng không muốn làm lớn chuyện này, Thẩm Diên Dũng mới làm tổng thống được hai năm, thế lực của anh ta còn chưa có vững chắc, một khi Thịnh Đông Quang ngã ngựa, tương đương với việc Thẩm Diên Dũng mất đi cánh của mình.

Quan hệ giữa anh ta và Thịnh Đông Quang vừa là địch, vừa là bạn, thế nhưng dựa theo tính cách của Thẩm Diên Dũng, trước khi vị trí của anh ta chưa ổn định, Thẩm Diên Dũng sẽ không động đến Thịnh Đông Quang.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.

“Chúng ta không cách nào động đến người kia, Tô Khánh Nam cũng sẽ không giúp chúng ta, hiện tại chẳng khác nào chúng ta đã biết người đứng phía sau nhưng không cách nào xoay sở.” Lâm Tiến thất vọng nói.

“Khi trên một cây quyền trượng mọc ra gai nhọn có độc, anh sẽ làm gì?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

“Ý của cô là?”

Trong mắt Bạch Nguyệt hiện lên sự sắc bén, lạnh lùng, tàn khốc nói: “Chúng ta sẽ nhổ từng chiếc gai một, nhổ hết tất cả gai xuống, như vậy nó sẽ trở thành một cây quyền trượng an toàn, sau đó chúng ta lại giao nó đến tay Cố Lăng Kiệt.”

Ở nơi cô không nhìn thấy, Lâm Tiến cúi chào: “Sau này Lâm Tiến tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.