(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 435: Buông Tha Cho Cô Ta
CHƯƠNG 435: BUÔNG THA CHO CÔ TA
“Tôi không biết cô lấy đâu ra tự tin đó, đó là bởi vì bọn họ không muốn giết lầm người.”
“Có lẽ chúng ta có thể thương lượng một lần nữa, cô nói cho tôi biết người phía sau là ai, tôi sẽ khiến cho Tô Khánh Nam yêu cô, cho dù anh ta không yêu cô, tôi cũng sẽ để cho cô có được con của anh ta, để anh ta vĩnh viễn ở bên cạnh cô, nếu không, anh ta sẽ giết cô, còn tôi sẽ cướp đi thứ mà cô muốn, cướp đi tất cả những thứ mà cô quan tâm.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Đám người bên ngoài đã phá hỏng khóa cửa, đang xô cửa, bên này, người của ám vệ đang đối kháng, đẩy ghế sofa, không cho bọn họ đẩy được cửa, cố gắng hết sức giành thời gian cho Bạch Nguyệt thương lượng.
“Tôi không tin cô, dựa vào đâu mà cô có thể làm được chuyện đó?” Chu Hân Ly căn bản không tin.
Bạch Nguyệt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Dựa vào việc tôi chính là Bạch Nguyệt.”
“Không có khả năng đó, Bạch Nguyệt đã sớm chết.”
“Cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt cưới tôi là vì cái gì, sự tin tưởng của anh ấy đối với tôi, cô đã thấy qua, dĩ nhiên, tin, hoặc không tin, điều này tùy cô.” Bạch Nguyệt giơ tay lên, lạnh lùng ra lệnh: “Để bọn họ vào, không cần nổ súng, mục tiêu của bọn họ là Chu Hân Ly, Chu Hân Ly chết rồi, bọn họ tự nhiên sẽ rời đi.”
Chu Hân Ly đánh giá Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt xoay người đi vào bên trong phòng.
“Cô đứng lại.” Chu Hân Ly kêu lên.
Bạch Nguyệt dừng bước.
“Cô thật đúng là Bạch Nguyệt ư?” Chu Hân Ly tiếp tục hỏi.
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua cô ta: “Hai năm trước, cô nhờ tôi chăm sóc con của cô, cố ý để con của cô tự mình ngã vỡ đầu, khiến cho Cố Lăng Kiệt hiểu lầm tôi, thật ra tôi rất tò mò, làm sao cô có thể thuyết phục được một đứa nhỏ làm chuyện đó? Đứa nhỏ kia thật đúng là ngốc.”
Chuyện này chỉ có cô ta, Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt và Tiểu Bảo biết. Cố Lăng Kiệt sẽ không nói, Tiểu Bảo cũng sẽ không nói, cô, cô thật đúng là Bạch Nguyệt, Chu Hân Ly tin tưởng.
Phòng tuyến tâm lý của cô ta bị phá.
“Tô Khánh Nam là cô nhi, anh ấy rất đáng thương, bố anh ấy bị hiểu lầm thành gián điệp, bị chết oan.
Từ nhỏ, tôi và Tô Khánh Nam đã được huấn luyện bí mật trên hoang đảo, anh ấy rất có năng lực, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, nhưng đối với chúng tôi, những người cùng lớn lên với anh ấy lại rất tốt.
Lúc anh ấy mười hai tuổi, anh ấy đã là người đứng đầu của chúng tôi, anh ấy vẫn luôn là người liên lạc với cấp trên.
Tôi chỉ biết người bên trên anh ấy là Thái Thành Viên, bây giờ Thái Thành Viên đã chết, Tô Khánh Nam tiếp quản tổ chức, người cao nhất là ai, tôi cũng không biết.
Thế nhưng tôi biết mục đích của nhiệm vụ kia vốn dĩ chính là một vụ giết người hàng loạt được sắp xếp một cách tỉ mỉ.” Chu Hân Ly nói.
“Giết người ư, vì cái gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tiểu Hổ ngẫu nhiên phát hiện được bảng danh sách của tổ chức.
Cô ta đưa bảng danh sách đó cho Đại Hổ xem, Đại Hổ nói với chiến hữu của anh ta, hai người bọn họ cùng nhau đi tìm tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng đi tìm trung đội trưởng, trung đội trưởng trưởng trực tiếp đi tìm tướng quân Thái, cho nên bọn họ mới cố ý sắp xếp nhiệm vụ lần đó.” Chu Hân Ly nhớ lại, nói.
“Chuyện của Cố Lăng Kiệt là như thế nào? Chuyện của Hạ Hà là như thế nào, còn có cái chết của những người khác là chuyện gì?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Cố Lăng Kiệt là con trai của Cố Thanh Hùng, anh ấy ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, uy tín rất lớn, sẽ không có ai nghi ngờ tính chân thật của nhiệm vụ.
Người được phái đi ra không thể đều là những người biết bí mật, nếu không sẽ khiến đám người Tiểu Hổ nghi ngờ, cho nên bọn họ sắp xếp một số người trong sạch lẫn vào trong đó.
Nhiệm vụ này, toàn quân bị diệt, nếu như chỉ có tôi và Cố Lăng Kiệt còn sống, tôi rất dễ bị người ta nghi ngờ, cho nên để một Hạ Hà không biết chuyện gì, không bị thương chút nào còn sống, cô ta sẽ trở thành con thế tội.”
“Mặt của cô cũng được sắp xếp từ trước ư?” Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào gương mặt đã được cấy ghép da của cô ta.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, trong lúc làm nhiệm vụ, Tiểu Hổ phát hiện ra vấn đề, cô ta nghi ngờ tôi là gián điệp, cho nên cô ta đã đốt ngọn lửa kia.”
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Mẹ của Tô Khánh Nam là người phụ nữ của cựu tổng thống, Tô Khánh Nam dốc sức làm việc cho tổng thống ư? Tên của tổ chức kia là Vô Hình?”
“Vô Hình là tên của tổ chức của Thẩm Diên Dũng, cho nên tôi rất chắc chắn Tô Khánh Nam không làm việc cho tổng thống, thế nhưng thân phận của anh ta có chút đặc biệt, tôi ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy đều không đoán được, có lẽ cho tới bây giờ, anh ấy chưa từng mở rộng lòng với tôi, cũng không tin tưởng tôi, cho nên mới có thể căn cứ vào mệnh lệnh của cấp trên tới giết tôi.” Chu Hân Ly ảm đạm nói.
Ầm một tiếng, cửa bị cháy.
“Cô Ngô, đi nhanh.” Trương Tinh Vũ nhắc nhở.
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua Chu Hân Ly.
Cô ta vì Tô Khánh Nam, ngay cả chết đều không sợ, để cho cô ta ra làm chứng vạch tội Tô Khánh Nam là điều không thể, cô ta có thể nói ra những chuyện mà cô ta biết, đã là một chuyện không dễ dàng.
Trên thực tế, đối với bọn họ mà nói, Chu Hân Ly đã không còn tác dụng.
Nhưng cô đồng tình với cô ta.
Cô nhớ đến một bài hát, ca từ trong đó có viết: Chỉ là phụ nữ luôn ôm ấp mối tình sâu nặng. Luôn vì tình yêu mà chịu đau khổ, cuối cùng càng lún sâu. Nhưng với người phụ nữ, tình yêu là linh hồn họ. Cô ấy có thế hiến dâng cả đời vì người cho cô ấy biết yêu.
“Đưa cô ta theo, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho cô ta, tôi đã đồng ý với cô ta.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Trương Tinh Vũ đỡ Chu Hân Ly lên, bọn họ lui vào căn phòng bên trong.
Bạch Nguyệt nghe tiếng súng như mưa ở bên ngoài, hỏa lực hai bên, ai cũng không buông tha ai.
Thế nhưng cô biết, bên phía bọn họ rất nhanh sẽ hết đạn, nếu như không có chi viện, bọn họ nhất định sẽ thua.
Bạch Nguyệt đi đến trước cửa sổ, gọi điện thoại ra ngoài.
Đầu dây bên kia, Tô Khánh Nam nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Có hai việc, việc đầu tiên, tôi đã từng bắt cóc Tiểu Bảo để uy hiếp Chu Hân Ly, cô ta không nói gì, ở trong lòng cô ta, anh còn quan trọng hơn cả con trai của cô ta, nói một cách chính xác, anh còn quan trọng hơn cả chính bản thân cô ta. Việc thứ hai, Chu Hân Ly đã nói nguyên nhân của nhiệm vụ kia, cô ta chỉ biết anh là người khống chế tổ chức, cô ta không thể nào khai ra anh, càng không biết người đứng phía sau anh là ai, anh buông tha cho cô ta, cho cô ta một con đường sống.”
“Cô ta sống hay chết, không phải là việc tôi có thể quyết định, nếu như cô ta đã nói những lời không nên nói, cô ta nên chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, không phải tôi không buông tha cho cô ta, là người phía trên tôi nhất định muốn cô ta phải chết.” Tô Khánh Nam từ chối.
“Chỉ cần anh buông tha cho cô ta, tôi sẽ nói cho anh biết Bạch Nguyệt ở đâu.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Tô Khánh Nam trầm mặc một chút: “Cô ấy ở đâu?”
“Tha cho Chu Hân Ly.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn bóng đêm bên ngoài, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường: “Bạch Nguyệt đã từng nói cho tôi biết chuyện của hai người.
Cô ấy nói, tuy trước khi kết hôn, hai người không vui vẻ gì, nhưng cô ấy rất chờ mong đêm tân hôn, cô ấy không chỉ đặt táo ở trên tủ đầu giường, còn đặt một chiếc quần của bé trai dưới ga giường, cô ấy cảm thấy làm như vậy sẽ sinh một trai một gái.
Đáng tiếc, đêm tân hôn, anh căn bản không hề đến đó, cô ấy rất đau khổ, cũng rất tức giận, cô ấy đập cốc nước, ném táo và quần bé trai vào trong thùng rác.
Anh phát hiện, anh ấn đầu cô ấy vào trong thùng rác, khinh thường nói ‘Cô cảm thấy tôi sẽ ngủ với một chiếc giày rách như cô à, sinh một trai một gái, thật đúng là mơ mộng viển vông, cho dù tôi có sinh con cùng ai, cũng sẽ không cùng cô sinh con’
Bởi vì anh quá dùng sức, mảnh vỡ thủy tinh cứa vào mặt cô ấy, anh chỉ ghét bỏ rời đi.”
Tuy những chuyện này đã là quá khứ, thế nhưng khi nhớ lại, cô vẫn sẽ cảm thấy bi thương…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");