(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 432: Đứng Trước Sinh Ly Tử Biệt, Bọn Họ Không Cùng Quan Điểm Không Chung Một Đường.
CHƯƠNG 432: ĐỨNG TRƯỚC SINH LY TỬ BIỆT, BỌN HỌ KHÔNG CÙNG QUAN ĐIỂM KHÔNG CHUNG MỘT ĐƯỜNG.
Bạch Nguyệt trong lòng rất xót xa.
Cố Lăng Kiệt không hề sai.
Người sai là cô.
Cũng chính là cô đã bắt cóc Tiểu Bảo đi, anh nghi ngờ cô là không đáng trách.
Vành mắt cô đỏ lên, nhưng cô mau chóng khống chế lại cảm xúc của mình, liếc về phía anh: “Không sao, chỉ là tâm trạng em không tốt.”
“Em nói đúng, nếu anh đã đưa Chu Hân Ly đến đây, nơi đây sợ là đã không còn an toàn, anh vội vã nhất thời, không nghĩ nhiều như vậy, ngày mai anh sẽ tìm nơi khác chuyển đi.”
“Không cần đâu, em thật sự cần nghỉ ngơi bình tĩnh vài ngày.” Bạch Nguyệt từ chối anh.
Cô thật sự có việc phải làm, rời khỏi đây, cô sẽ hành động dễ dàng hơn, cô biết ở nơi nào, Cố Lăng Kiệt sẽ không tìm thấy mình.
“Bình tĩnh xong rồi thì sao? Muốn chia tay? Trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta còn chuyện gì không chống đỡ được nữa? Giữa Hạ Hà và Chu Hân Ly, có lẽ anh tin Chu Hân Ly hơn một chút, nhưng giữa em và Chu Hân Ly, anh tuyệt đối tin tưởng em.
Anh không muốn chúng ta xa nhau, bình thường em ở đây, anh đi làm, sẽ không làm phiền đến em, em cũng có không gian để bình tĩnh lại.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, chỉ cần nghĩ đến chia xa, lòng lại đau xót, giống như trái tim bị đâm một lỗ, vô số những cơn đau sót tràn vào, ngấm vào dòng máu.
Bạch Nguyệt rũ mắt, sắc mặt trắng bệch, tình cảm và lí trí đang đấu tranh, cuối cùng, lí trí đã bại dưới tay tình cảm.
Cô gật gật đầu, đi đến bên cạnh Cố Lăng Kiệt, ôm anh, nhắm hai mắt, nước mắt chảy xuống.
Rồi có một ngày anh sẽ hiểu, người phụ nữ mà anh lấy, cô ấy vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến nỗi không có anh, cô ấy không thể sống nổi.
“Ăn thêm chút đi, em chưa ăn gì cả.” Cố Lăng Kiệt mềm giọng, nhìn cô.
Bạch Nguyệt không lau nước mắt, bị anh nhìn thấy mình khóc.
Cố Lăng Kiệt đau lòng nhìn cô: “Giữa anh và Chu Hân Ly không có chuyện gì cả, anh thề, nếu có một ngày anh phát hiện Chu Hân Ly làm những hành động sai trái, anh sẽ tận tay đưa cô ta lên tòa, Tiểu Bảo là con anh, anh có một phần trách nhiệm với nó.”
“Ừm.” Bạch Nguyêt hít mũi, ngồi xuống chỗ anh, lau sạch nước mắt của mình.
Cố Lăng Kiệt đưa bát đũa của cô đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nở nụ cười: “Em còn ghen cơ đấy?”
Bạch Nguyệt không nói, gắp thịt ở bụng cá bỏ vào bát anh: “Ăn cơm.”
Cố Lăng Kiệt biết Bạch Nguyệt da mặt mỏng, cũng không hỏi nữa, cúi đầu gắp thịt cá bỏ vào bát cô: “Em ăn đi.”
“Cùng ăn.” Bạch Nguyệt chia một chút cho Cố Lăng Kiệt, cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, hai người đi bộ ven bờ hồ, Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, chẳng ai nói lời nào, Bạch Nguyệt chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
“Ngày mai anh không về ăn cơm tối, phải quay lại một chuyến.” Cố Lăng Kiệt phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Bạch Nguyệt vẫn nhớ, hôm qua Lâm Tiến có nhắc đến chuyện sức khỏe của cha Cố Lăng Kiệt không tốt: “Ừm.”
“Em có muốn đi cùng anh không?” Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu: “Tạm thời thì không nên, tình hình bây giờ bớt được chuyện nào hay chuyện đó.”
“Ừm, anh sẽ về trước nửa đêm, buổi chiều Trương Tinh Vũ sẽ đưa em đến một nơi mới, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Điện thoại Cố Lăng Kiệt có cuộc gọi đến, là Lâm Tiến, anh nghe máy.
“Thủ trưởng, không hay rồi, cấp trên có lệnh, nói phải lập tức thẩm vấn Hạ Hà, chỗ tôi vẫn chưa kịp chính thức thông báo.” Lâm Tiến gấp gáp nói.
“Cấp trên, cấp trên nào?”
“Ủy ban Quân Sự yêu cầu, Hạ Hà chắc chắn phải nói trước tòa chuyện này là giả, cô ấy nói trước, tôi nói sau, tôi sẽ thành kẻ bao che và đồng phạm, tôi phải nói trước thì mới có thể bảo vệ được tính mạng cho cô ấy, phải làm sao đây?”
“Cậu nói với Hạ Hà, bảo cô ấy tạm thời đừng nói gì.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
“Điều làm tôi lo lắng hơn là, Hạ Hà chưa kịp lên tòa đã bị người ta xử lý rồi, hoặc sau khi lên tòa, cô ấy mà không nói gì thì sau này sẽ không có cơ hội nói nữa.”
“Bắt buộc phải bảo vệ sự an toàn cho cô ấy, cậu kéo dài một tiếng, tôi ở bên này tìm người.” Cố Lăng Kiệt cúp máy, lập tức gọi đi: “Thẩm Diên Dũng, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh, rất gấp, là chuyện liên quan đến Hạ Hà.”
“Chuyện đó tôi biết, là tôi và người ở bộ phận kỷ luật và các bộ phận khác đều nhận được thư nặc danh, nói Lâm Tiến phạm tội bao che, chuyện tuyệt mật, cần thẩm vấn gấp, nên mới thông báo xuống, chỉ sợ, tối nay người bên kỷ luật sẽ tìm đến chỗ Lâm Tiến.” Thẩm Diên Dũng đáp.
“Chuyện này có ẩn tình khác, nhiệm vụ ban đầu là giả, Hạ Hà không thể là gián điệp, nhiệm vụ đó tôi có tham gia, thế nên tôi đang điều tra xem tại sao lại là giả, có ai ở đằng sau tính kế.”
“Cho dù là giả, nhưng bao nhiêu người chết như vậy, là lần giết người tuyệt mật nhiều nhất cho đến nay, cũng không thể loại trừ khả năng Hạ Hà là hung thủ, lúc đầu chỉ có anh, Hạ Hà và Chu Hân Ly, trừ cô ấy ra, chẳng lẽ lại là Chu Hân Ly – người đã bị hủy dung, hoặc là anh – người một bước lên mây. Cố Lăng Kiệt, người làm chuyện lớn, rồi cũng phải hy sinh.”
“Nhưng đây chẳng khác gì chôn đi sự thật ban đầu, tôi đã tìm được vị phó tổng thống của nước S, ông ấy thừa nhận rồi, người lúc đó tôi cứu ra không phải ông ấy.”
“Vậy cậu cảm thấy ai là chủ mưu, lãnh đạo trực tiếp của cậu là tướng quân Thái Thanh Vân đã chết rồi, chẳng lẽ phải đặt toàn bộ trách nhiệm lên đầu Thái Thanh Vân sao?
Cho dù đẩy hết lên đầu Thái Thanh Vân, Hạ Hà cũng rửa không sạch hiềm nghi, cậu đừng tự chuốc họa vào mình nữa. Ngoài ra, mục đích tướng quân Thái Thanh vân làm vậy là gì, đều không có giải thích nào hợp lý.
Cố Lăng Kiệt, có một số chuyện, kết quả quan trọng hơn sự thật rất nhiều, hy sinh bản thân mình, mới làm việc lớn được.” Thẩm Diên Dũng khuyên giải.
“Thế nên, theo ý của anh thì, nhiệm vụ là thật hay giả, Hạ Hà có phải hung thủ hay không không quan trọng, cô ấy chắc chắn phải trở thành giáp điệp rồi, đúng không?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
“Làm như vậy là vì muốn nghĩ cho đại cục, cũng muốn khiến quan hệ giữa nước ta và nước S chịu ảnh hưởng, Hạ Hà cũng được coi là hi sinh vì tổ quốc, chết có ý nghĩa.”
“Hi sinh vì tổ quốc cái đầu anh, nếu một quốc gia sau lưng thối nát như vậy, ngày mà quốc gia diệt vong không xa đâu, Thẩm Diên Dũng, tôi và anh không cùng quan điểm không chung một con đường, anh có thể vì trách nhiệm của mình mà phụ lòng người yêu thương anh, tôi thì không.” Cố Lăng Kiệt tức giận quát, sau đó cúp máy.
Bạch Nguyệt đều đã nghe hết rồi, ánh mắt trùng xuống.
“Tiểu Nguyệt, anh phải ra ngoài một chuyến nữa.” Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói.
Bạch Nguyệt hiểu Cố Lăng Kiệt, anh ấy cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm kể cả là với một người lạ, càng huống hồ, là anh em vào sinh ra tử cùng mình: “Đi đi, đi làm việc anh cho là đúng, em hoàn toàn ủng hộ anh.”
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt rời đi, trở về phòng mình, đóng cửa, gọi điện cho Lâm Tiến: “Lời mà tôi sắp nói đây, anh có thể sẽ thấy rất kinh ngạc, nhưng xin anh bình tĩnh nghe tôi nói hết, đồng thời đảm bảo không một ai có thể nghe thấy được, vì đây là chuyện liên quan đến mạng sống của Cố Lăng Kiệt.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");