Chương 423: Nhất Niệm Thành Phật, Nhất Niệm Thành Ma
CHƯƠNG 423: NHẤT NIỆM THÀNH PHẬT, NHẤT NIỆM THÀNH MA
Anh ta nhìn cô, mỉm cười: “Thay hình đổi dạng, thay da đổi thịt, nhưng vẫn không thay đổi được số mệnh của cô, mời cô ngồi.”
Bạch Nguyệt hơi ngẩn người.
Thực ra cô biết, mỗi một thầy xem số đều là một chuyên gia quan sát biểu cảm, bọn họ có thể thông qua biểu cảm của người khác để phán đoán, cũng có thể, thông qua ngôn từ của đối phương để nghe ra chút thông tin có ích.
Thế nhưng, có thể nói ra chuyện cô thay hình đổi dạng, thay da đổi thịt một cách chính xác, cô vẫn có chút ngạc nhiên, ngồi xuống trước mặt đại sư xem số.
Đại sư đưa cho cô một cái bút: “Viết ra 1 chữ, sau đó nói cho tôi biết, cô muốn xem gì.”
Bạch Nguyệt đón lấy bút, viết lên tờ giấy Tuyên Thành một chữ ‘mệnh’, đặt bút xuống, trầm giọng nói: “Tôi muốn biết, làm sao thay đổi được vận rủi, từ nay có thể sống bình yên bên người mình yêu.”
Đại sư nhìn chữ mà Bạch Nguyệt viết: “Sức người sẽ thắng trời, thực ra cô đã có cách nghĩ của riêng mình rồi, cô học tâm lý, có lẽ có thể điều khiển tâm lý của người khác. Người có thể điều khiển tâm lý của người khác, lại có gì không làm được chứ?”
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta, tới giờ cô đã thay hình đổi dạng, khác hẳn với Bạch Nguyệt lúc trước.
Bạch Nguyệt trước kia từng xuất hiện trên các trang tin, trang báo lớn, anh ta có thể biết cô học tâm lý là chuyện bình thường. Thế nhưng, cô xuất hiện với thân phận Trần Niệm, vậy mà anh ta còn có thể chắc chắn như thế, không cần thăm dò gì mà nói ra, chính xác, đã khiến cô chấn kinh.
“Ý của anh là, cứ làm theo cách nghĩ của tôi là tôi và người mình yêu có thể bình yên sống bên nhau?” Bạch Nguyệt nói tiếp.
Đại sư xem số mỉm cười: “Kiếp trước của cô giết quá nhiều người, mới thỏa mãn bản thân, cô dẫm lên bao xác thịt người khác để đón ánh mặt trời. Vì thế, kiếp này, sẽ trải qua nhiều khó khăn, chỉ là không quá nguy hiểm, cô vốn có mệnh cao quý, nhiễm đẫm máu tanh là chuyện không tránh khỏi, quan trọng là, đừng để lại dấu vết, nếu làm không sạch sẽ, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Lòng Bạch Nguyệt ‘lộp bộp’ một tiếng: “Nhiễm đẫm máu tanh là chuyện không tránh khỏi cái gì chứ? Làm không sạch sẽ, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này? Anh đang ám thị điều gì? Nói rõ ra, nói rõ ràng vào.”
“Rất nhiều chuyện cần thí chủ tự mình trải nghiệm. Bần đạo biết, chỉ có thế mà thôi.” Đại sư bất động thanh sắc nói.
Bạch Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi biết bói toán các người thích lập lờ nước đôi, khiến người khác sập bẫy, trên thực tế, chỉ là lợi dụng mồm miệng nhanh nhảu mà thôi, cũng xem cũng vậy.”
Đại sư xem số cười: “Thí chủ không tin, cần gì tới đây?”
“Nhưng những gì tôi muốn biết, anh đều chưa nói cho tôi.”
“Tôi chỉ có thể suy đoán số mệnh, nhưng không phải thần tiên có thể biết được quá khứ tương lai, cũng không có năng lực thay đổi tất cả. Thứ cô muốn biết, tôi đã nói cho cô biết phương hướng theo mệnh căn, còn cụ thể, thì phải xem cô đi thế nào.”
“Đi thế nào? Anh nói cũng thật hay. Nếu tôi phải làm sạch sẽ không chút dấu vết, mới có thể bình yên vô sự, thế nhưng, là sao mới có thể không để lại dấu vết? Đại sư xem số, cũng chỉ là xem tướng bói toán thông thường mà thôi.” Bạch Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, xoay người rời đi.
“Thí chủ dừng bước.” Đại sư xem số đứng lên.
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh ta.
Anh ta mỉm cười: “Cô là chuyên gia tâm lý, quả nhiên danh bất hư truyền, bần đạo bội phục.”
Bạch Nguyệt nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Anh quen tôi?”
“Tôi chỉ là dựa vào mệnh căn mà đoán thôi, không hề quen biết thí chủ.” Đại sư nho nhã nói.
Bạch Nguyệt kéo ghế, lại ngồi xuống: “Giờ tôi lại muốn nghe xem mệnh căn mà anh nói rốt cuộc là thế nào.”
Đại sư xem số cũng ngồi xuống, chỉ vào chữ viết trên giấy.
“Vạn pháp quy nhất, thí chủ dựa vào ‘khẩu’ mà sống, lúc cô đi vào, ánh mắt nhìn tôi dường như đã quen biết, là vì cô cảm thấy tôi có thể dựa vào biểu cảm khuôn mặt để phán đoán, mà quan sát biểu cảm lại là thế mạnh của cô, chữ bên bộ khẩu là jie, chỉ người có thân phận, cũng có nghĩa, cô đã nhận được danh vọng rất lớn trong ngành này.
Thế nhưng, ‘khẩu’ cũng chỉ người, cô dẫm lên thân phận của người khác, những người có thân phận kia lại bị cô vùi dưới đất, nếu để lại dấu vết, vậy chữ này sẽ có một chấm, nhưng trên chữ này không có.” Đại sư xem số giải thích.
“Anh dựa vào chữ tôi viết mà đoán ra?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
Đại sư xem số cười mà không nói.
“Nếu giờ tôi viết lại 1 chữ nữa thì sao?” Bạch Nguyệt cầm bút lên.
“Đời người không có cơ hội thứ hai, cô viết thêm nhiều chữ nữa cũng vô dụng.” Đại sư xem số phong thái điềm nhiên nói.
Bạch Nguyệt ngừng một chút, đặt bút xuống, từ từ đứng dậy, liếc nhìn đại sư xem số, xoay người rời đi.
“Thí chủ nhớ phải đi từ cửa sau.” Đại sư xem số nhắc nhở.
“Vì sao?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Chồng cô không tin những thứ này, nếu cô ra từ cửa chính, sao anh ta còn chịu đi vào nữa?” Đại sư xem số nói chắc chắn.
Đúng là hiếm gặp, tên xem số này cũng chuẩn quá đi, khiến Bạch Nguyệt nghi ngờ có phải anh ta lắp camera theo dõi ở đây không, bằng không, sao có thể đoán chuẩn như thế?
Cô buồn bực ra ngoài, trong đầu không ngừng nhớ lại lời đại sư xem số nói: Cô vốn có mệnh cao quý, nhiễm đẫm máu tanh là chuyện không tránh khỏi, quan trọng là, đừng để lại dấu vết, nếu làm không sạch sẽ, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Nhiễm đẫm máu tanh? Biến mất khỏi thế giới này…
Cô ngồi trên ghế gỗ dưới gốc cây bạch quả, nhìn về phía lò hương, ngây người, hương khói nghi ngút, từ từ bay lên bầu trời.
Không biết qua bao lâu, Cố Lăng Kiệt đi trong ra.
Cô thấy sắc mặt Cố Lăng Kiệt không tốt, căng thẳng đứng dậy, đi tới trước mặt anh, ôm lấy cánh tay anh.
Cố Lăng Kiệt thương tiếc nhìn cô, không hề nói gì.
“Anh ta nói gì với anh?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Đạo sĩ giang hồ, lời nói ra, em đừng tin.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Câu này có nghĩa là, lời đại sư xem số nói với anh, đều là lời anh không muốn nghe, vì thế, anh mới buồn bực không vui.
Bạch Nguyệt hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ hỏi: “Anh viết chữ gì?”
“Bạch, Bạch trong Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nhàn nhạt nói, nắm lấy tay Bạch Nguyệt: “Chúng ta đi thắp hương đi.”
“Được.” Cô cũng không muốn truy hỏi, đi mua hương cùng Cố Lăng Kiệt, trả tiền mua hương.
Cô thành kính cầu nguyện, thắp hương, rồi nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh cúi đầu, nhắm mắt, dường như đang lẩm nhẩm gì đó, có chút cảm giác ưu thương, còn thành tâm hơn so với cô.
Cô nhớ anh không tin những thứ này.
Trong lòng có chút chua sót.
Điều đó chứng minh, lời đại sư xem số nói với anh, rất không tốt, rất không tốt.
Vì thế, thực ra anh rất sợ.
Người đàn ông cứng cỏi như này, vậy mà cũng có lúc sợ hãi.
Trái tim cô trở nên yếu mềm, nắm lấy bàn tay lạnh băng của Cố Lăng Kiệt, nở nụ cười.
Cô sẽ dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ anh, cho dù tay cô nhiễm đầy máu tươi, cũng không nuối tiếc.
Lúc cô đang làm thiên sứ, cứu rỗi chúng sinh, mà đứa trẻ sau này, ông trời cũng không tử tế với cô.
Như vậy, cô sẽ thành ma…