(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 422: Lời Tỏ Tình Của Cô, Cực Kì Ấm Áp
CHƯƠNG 422: LỜI TỎ TÌNH CỦA CÔ, CỰC KÌ ẤM ÁP
Bạch Nguyệt cười lúng túng, tự lau nước mắt, nhưng viền mắt vẫn ươn ướt, vờ như bình tĩnh nói: “Mơ ác mộng, xin lỗi.”
“Mơ thấy anh chết rồi?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Em cứ kêu mãi, Cố Lăng Kiệt, đừng chết.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt ngồi dậy, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng có chút đau đớn, vuốt lại mấy sợi tóc xòa trước mặt, liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Mơ thấy anh bị đá đè chết, em còn thấy cả Lưu San.”
“Giấc mơ luôn ngược với hiện thực, vừa hay, chứng minh anh sẽ không chết. Giờ còn sớm, có muốn ngủ lúc nữa không?” Cố Lăng Kiệt cũng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới 5:45.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trước đây em cũng hay dậy giờ này, không ngủ nữa, em đi nấu bữa sáng, tiện thể tập thể dục.”
“Thói quen này khá tốt, anh đi với em.” Cố Lăng Kiệt cũng dậy.
Bạch Nguyệt đánh răng rửa mặt xong trước, cho gạo vào nồi hầm cháo, rồi ra ngoài chạy bộ.
Rất nhanh, Cố Lăng Kiệt cũng đi ra, hai người nhìn nhau, mỉm cười.
“Chạy thi không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười: “To gan lắm, dám thách anh? Trong quân đội chưa có ai chạy thắng anh đâu.”
Bạch Nguyệt chạy giật lùi, nhìn về phía anh: “Ngài Cố chạy giật lùi, em chạy bình thường, chạy một vòng quanh công viên, đích chính là điểm xuất phát.”
Cố Lăng Kiệt cười, sảng khoái đồng ý: “Được.”
Bạch Nguyệt xông về phía trước, Cố Lăng Kiệt cũng bám sát theo cô.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô không ngờ anh chạy ngược cũng nhanh như vậy, hơn nữa, dường như còn cố ý chờ cô.
Cô tăng tốc, Cố Lăng Kiệt vẫn theo sát bên cạnh.
Cô chạy nhanh khoảng 100m, liền không chạy nổi nữa, dần dần thả chậm bước chân.
Cố Lăng Kiệt phối hợp với cô, cũng chạy chậm lại, chạy bên cạnh cô như cũ.
Trái tim cô cực kì ấm áp, mỉm cười, nhìn anh.
“Chạy đều bước sẽ giữ thể lực tốt hơn, em nên chạy nhanh vào lúc cuối cùng.” Cố Lăng Kiệt khuyên.
“Em nhận thua còn không được sao? Không biết không có tội, anh quay lại đi, chạy cùng nhau.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt xoay người lại, vốn anh muốn nhường Bạch Nguyệt thắng, chỉ là, có lẽ cô nhìn ra anh cố ý nhường cô.
Trong tình yêu, không cần tính toán thắng thua, nụ cười của cô, chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của anh.
Hai người cùng nhau chạy 10 vòng quanh công viên, Bạch Nguyệt dừng lại nghỉ ngơi, thở gấp, lau mồ hôi trên người, quay đầu, nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh đứng dưới gốc cây, nhìn chằm chằm cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp.
“Em biết một miếu cổ, có lịch sử khoảng 300 năm, nghe nói rất linh, em muốn đến đó, chỉ là hơi xa, liệu có ảnh hưởng đến việc của anh không?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Sẽ không, anh sai người lái xe dã ngoại tới, lúc trên xe, em có thể nghỉ ngơi một lát, anh cũng có thể làm việc, sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Nghe cũng ổn. Đi, chúng ta đi ăn sáng trước. Em nấu cháo rồi, lát làm trứng xào cà chua là được.”
Trên xe…
Bạch Nguyệt nằm trên giường chợp mắt, Cố Lăng Kiệt tập trung làm việc trên máy tính.
Dần dần, Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt lên người anh, lưu lại bóng anh trên chiếc chăn, đến bóng người cũng rắn rỏi như thế, thời gian tĩnh lặng trôi qua.
Cô mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Dường như Cố Lăng Kiệt cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau.
“Anh làm ồn đến em sao?” Cố Lăng Kiệt gập máy tính lại.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không, chỉ là nhìn anh, liền cảm thấy thỏa mãn.”
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, nằm xuống cạnh Bạch Nguyệt, tay rất tự nhiên ôm lấy eo cô: “Nói thì hay lắm, trước đây lúc bảo em ở bên cạnh anh, em làm gì chứ?”
“Thực ra, em luôn ở đó, trước giờ chưa từng rời đi, trước kia như vậy, bây giờ như vậy, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở đó. Sau khi quen anh, em không tìm được người nào tốt hơn anh.” Bạch Nguyệt thổ lộ.
Ý cười của Cố Lăng Kiệt càng sâu hơn: “Lúc nào mà mồm miệng lại ngọt như vậy? Không giống em chút nào.”
Không giống cô, nhưng cô lo giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nói ra.
“Trước giờ, em luôn rất bất hạnh, anh chính là điều may mắn lớn nhất trong cuộc sống bất hạnh của em, cũng là điểm sáng duy nhất trong đời em. Vì quen anh, em mới cảm thấy ông trời đối xử với mình không tồi.” Bạch Nguyệt cười nói.
Mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc nhìn cô: “Anh luôn chống lại số mệnh của mình. Cảm ơn em đã xuất hiện, mới khiến cuộc đời anh đổi khác.”
Bạch Nguyệt hơi nhíu mày: “Nghe có vẻ không phải chuyện tốt.”
Cố Lăng Kiệt cười thành tiếng: “Vì thế, nồi nào úp vung đó, số trời đã định, sau này không được hỏi vì sao anh thích em nữa.”
Bạch Nguyệt nhún vai: “Vậy em nghỉ một lát, anh bận đi.”
Cô xoay người, quay lưng về phía Cố Lăng Kiệt, trong mắt xẹt qua tia kiên định.
Bây giờ, điểm đột phá, ngoài Tô Khánh Nam, còn có Chu Hân Ly.
Từ lúc quen biết đến giờ, luôn là Cố Lăng Kiệt bảo vệ cô.
Bây giờ, đổi lại là cô bảo vệ anh.
Bất tri bất giác, họ đã đến miếu cổ.
Người trong miếu cổ rất đông, người xếp hàng gặp đại sư cũng rất nhiều.
Bạch Nguyệt xếp ở cuối hàng.
Cố Lăng Kiệt đứng bên cạnh cô: “Làm gì đây?”
“Ở đây có một vị đại sư xem số, mỗi ngày ông ấy chỉ xem cho 3 người, người được ông ấy xem cho, đều cảm thấy cực kì chuẩn, gặp chuyện cũng có thể gặp dữ hóa lành.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Ở đây có khoảng 4-50 người, em xếp hàng cũng phải nửa ngày. Lát nữa anh phái người đến xếp hàng, chờ tới lượt chúng ta lại đến.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhếch môi cười, còn chưa kịp nói, bà cô đứng phía trước đã mở lời: “Người trẻ tuổi như cô cậu, vừa nghe đã biết không hiểu gì. Mỗi ngày đại sư chỉ xem cho 3 người, nhưng không phải ai cũng xem, phải tùy vào duyên phận. Chúng tôi cũng chỉ thử xem may mắn thế nào thôi.”
“Vì thế, cho dù tới lượt chúng ta, ông ấy cũng không nhất định sẽ xem cho chúng ta?” Cố Lăng Kiệt hỏi Bạch Nguyệt
Bạch Nguyệt gật đầu: “Nếu không xem cho chúng ta, cũng kịp thắp hương cầu phúc. Để thử xem đi.”
Cố Lăng Kiệt không nói gì.
Anh không tin thứ này, nhưng chỉ cần Bạch Nguyệt tin, anh sẽ chờ cùng cô.
Cho dù không nói gì, ở bên cạnh cô, anh cũng thấy có ý nghĩa.
Hàng người trước mặt đi rất nhanh, có lẽ, đại sư không xem cho ai cả, rất nhanh đã tới lượt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vào trước, Cố Lăng Kiệt cũng đi theo.
Anh bị chú tiểu ngăn lại.
“Thí chủ, mỗi lần đại sư chỉ xem cho 1 người, cho dù 2 người cùng tới, cũng chỉ có thể từng người từng người xem.”
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Cố Lăng Kiệt, mỉm cười nói: “Em vào một lát là được.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, nhìn Bạch Nguyệt đi vào, kiên nhẫn đứng sang một bên.
Bạch Nguyệt đi vào, đi qua huyền quan trước, vén tấm rèm đen, ngửi thấy mùi lá ngải, ngồi trước mặt cô là một người trẻ tuổi.
Tươi sáng thoát tục, tiên phong đạo cốt, lại anh tuấn bất phàm, khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");