Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 419: Chap-419




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 419: Rốt Cuộc Em Là Ai?​

CHƯƠNG 419: RỐT CUỘC EM LÀ AI?

Bạch Nguyệt nhếch mép: “Nếu như người phụ nữ mà anh yêu quay trở lại thì sao?”

Tô Khánh Nam dừng một chút, nghi ngờ nhìn Bạch Nguyệt, buông lỏng tay, có một tia ảm đạm lướt qua mắt anh: “Bạch Nguyệt chắc có lẽ sẽ không quay về nữa, tôi nghĩ Cố Lăng Kiệt hẳn cũng cho là như vậy, nên anh ta mới để em làm trợ lý của anh ta.”

Bạch Nguyệt nhanh trí bắt được sự khác thường trong mắt của anh ta: “Tô Khánh Nam, có muốn giao dịch với nhau không?”

“Giao dịch gì?” Tô Khánh Nam dấy lên hy vọng.

“Lúc trước anh có nói, tôi sẽ nhanh chóng hối hận là ý gì?” Bạch Nguyệt hỏi.

Tô Khánh Nam lặng lẽ liếc nhìn cô: “Cố Lăng Kiệt khó thoát được tai kiếp, em đi theo anh ta dĩ nhiên là sẽ nhanh chóng hối hận rồi.”

“Cố Lăng Kiệt khó thoát tai kiếp, những lời này là ý gì?”

“Trần Niệm, đừng nói là em thật sự lo lắng cho Cố Lăng Kiệt, em sẽ không có ý đó với anh ta chứ.” Tô Khánh Nam nghi ngờ nheo mắt lại.

“Nếu như tai kiếp mà anh nói là ám chỉ chuyện của Hạ Hà thì tôi thấy anh đã suy nghĩ nhiều rồi, Cố Lăng Kiệt sẽ không đi cứu Hạ Hà.” Bạch Nguyệt trực tiếp vạch trần.

Tô Khánh Nam hơi kinh hãi: “Làm sao em biết được chuyện của Hạ Hà?”

“Những chuyện mà tôi biết so với tưởng tượng của anh còn nhiều hơn nữa cơ, ví dụ như nhiệm vụ đó căn bản chỉ là nhiệm vụ giả.” Bạch Nguyệt nói, dò xét Tô Khánh Nam.

Tô Khánh Nam càng khiếp sợ hơn: “Làm sao em biết được, em là ai?”

“Tôi cho rằng phải là tôi hỏi anh chứ không phải là anh hỏi tôi, anh là ai, rốt cuộc anh làm việc cho ai?” Trần Niệm hồ nghi hỏi.

Tô Khánh Nam ôm eo Bạch Nguyệt: “Nếu muốn biết tôi làm việc cho ai thì hãy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ nói hết tất cả cho em.”

“Buông ra.” Bạch Nguyệt ra lệnh.

“Vậy thì việc em ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt chắc hẳn là do ai đó ra lệnh nhỉ? Là mệnh lệnh của Thẩm Diên Dũng?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.

Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Khánh Nam.

Anh ta vô cùng thông minh, mặc dù có kinh ngạc trong nháy mắt nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nên sẽ không dễ dàng bị cô moi ra được điều gì, cứ dây dưa với anh ta, chỉ sợ là cô sẽ bị bại lộ nhiều hơn nữa.

“Biết càng nhiều, chết càng sớm.” Bạch Nguyệt dùng sức dẫm lên chân của Tô Khánh Nam.

Tô Khánh Nam bị đau, buông tay ra.

Bạch Nguyệt không thèm nhìn anh lấy một cái mà đi thẳng về phía phòng riêng.

“Tôi khuyên em đừng đi theo con đường của Chu Hân Ly, em cũng thấy được kết quả hiện tại của cô ta rồi đấy, chẳng khác nào đồ bỏ.” Tô Khánh Nam nói với theo sau lưng cô.

Bạch Nguyệt dừng bước lại, cô thật sự hối hận vì không có máy ghi âm, nếu không nói không chừng những lời này còn có ích.

Cô liếc Tô Khánh Nam: “Hay là anh đang tự lo lắng cho chính mình.”

Tô Khánh Nam nhếch miệng cười mờ ám: “Xem ra những gì mà em biết cũng không nhiều, cấp bậc rất thấp.”

Bạch Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, đi về phía phòng riêng.

Trên đường đi, cô vẫn luôn nghĩ về cuộc nói chuyện với Tô Khánh Nam, mặc dù anh ta rất cẩn thận nhưng cô vẫn nghe ra được một vài chuyện.

Đẩy cửa phòng riêng ra.

Cố Lăng Kiệt đang cau chặt mày, mãi tới sau khi nhìn thấy cô thì mới buông lỏng ra, trầm giọng nói: “Đi lấy đồ thôi mà lâu như vậy sao?”

“Tôi không thấy bật lửa của ngài trong xe nên phải tìm một lúc.” Bạch Nguyệt nói, rồi ngồi về chỗ.

“Tổng giám đốc Cố đừng nóng giận, tôi có bật lửa đây.” Trưởng khoa Ngô nhân cơ hội nịnh nọt nên lấy bật lửa ra châm.

Cố Lăng Kiệt liền tiến gần về phía anh ta châm lửa, đốt một điếu thuốc rồi nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhìn lại anh.

Anh ra hiệu trên bàn có một vài món ăn.

Cô im lìm cúi đầu dùng bữa.

“Vị này là Tiểu Trần đúng không.” Một người đàn ông xa lạ nói với Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt giơ ly rượu lên.

“Cô ấy còn phải lái xe cho tôi, không thể uống rượu.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“À à, đúng, đúng, chúng ta phải tuân theo pháp luật, lái xe không được uống rượu, uống rượu thì không được lái xe.” Trưởng khoa Ngô vội vàng nói rồi nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, cười hì hì nói tiếp: “Giám đốc Cố, ngài xem khi nào thì ngài có thời gian, tôi nhất định sẽ bố trí khu đất vừa mắt.”

“Vậy thì phiền ông quá.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt lại hướng về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhìn ngược lại anh, đặt ly rượu xuống, cúi đầu, tiếp tục dùng bữa.

Cố Lăng Kiệt khẽ nhếch mép, thấy ấm áp trong lòng.

Nửa tiếng sau, cô ăn no đến mức không ăn được nữa.

Cố Lăng Kiệt nói với trưởng khoa Ngô: “Nhà còn có trẻ con, tôi đi về trước, phần sau Tiểu Trương sẽ sắp xếp ổn thỏa, cứ vui vẻ mà chơi.”

“Vậy cám ơn tổng giám đốc Cố.” Trưởng khoa Ngô cười lấy lòng.

“Không cần.” Anh đứng dậy.

Bạch Nguyệt cũng đứng dậy theo.

Anh ra cửa, Bạch Nguyệt xách túi lên đi theo ra cửa.

“Sau này nhanh trí một chút, em là theo anh ra ngoài ăn cơm chứ không phải theo anh đi uống rượu, lần nào cũng phải nói là còn phải lái xe để từ chối, biết không?” Cố Lăng Kiệt dặn dò.

“Uhm, em nhất thời quên mất.” Bạch Nguyệt giải thích.

Cố Lăng Kiệt nhấn nút thang máy đi xuống: “Lúc nãy tại sao lâu như vậy em mới quay lại, trễ thêm một phút nữa là anh phải đi tìm em rồi.”

“Em đụng phải Tô Khánh Nam trong phòng vệ sinh.” Bạch Nguyệt không giấu giếm.

Ánh mắt của Cố Lăng Kiệt lạnh lùng: “Sau này gặp anh ta thì tránh xa một chút.”

“Em đã nói chuyện với anh ta một lát.”

Cố Lăng Kiệt quay lại đứng đối diện với Bạch Nguyệt, nhìn cô tràn đầy phòng bị: “Nói chuyện, có gì hay ho mà nói chuyện, em vì anh ta mà chịu bao thua thiệt vẫn chưa đủ đúng không?”

Bạch Nguyệt thấy thang máy đến: “Lát nữa lên xe em sẽ nói hết với anh.”

Cố Lăng Kiệt mặt lạnh không nói gì, vào thang máy, vừa lên xe, anh nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Có thể nói được rồi.”

Bạch Nguyệt cài dây an toàn xong thì nhìn Cố Lăng Kiệt, kể hết mọi chuyện: “Em đã thăm dò được anh ta mấy điều, lúc em nói nhiệm vụ lần đó là giả, anh ta đã hỏi tại sao em biết, em là ai? Những lời ấy cho thấy Tô Khánh Nam biết nhiệm vụ lần đó là giả, em nhớ Tô Khánh Nam là người của tổng thống, nói cách khác, tổng thống biết nhiệm vụ đó là giả.

Thứ hai, anh ta cho rằng em là người mà Thẩm Diên Dũng ra lệnh để ở bên cạnh anh, anh ta nói, không muốn em đi theo con đường của Chu Hân Ly, ý của những lời này chính là Chu Hân Ly được ai đó sai phái ở lại bên cạnh anh.”

“Thẩm Diên Dũng là một người vô cùng xảo quyệt, có lẽ, có vài chuyện anh ta cố ý nói ra để làm em lạc đường.” Cố Lăng Kiệt cẩn thận nói.

“Em cảm thấy không hẳn là như vậy, còn nữa, giả thiết, tổng thống biết nhiệm vụ lần đó là giả vậy có khi nào lúc trước tổng thổng đã sai người bắt Hạ Hà không?” Bạch Nguyệt suy đoán.

“Không thể nào, nếu như lần hành động đó là ba của Thẩm Diên Dũng bố trí thì sau khi ông ta biết được hành tung của Hạ Hà sẽ giết người diệt khẩu, chứ không để cho người của anh bắt đi, vậy nên, kẻ đằng sau màn kịch thông báo cho Lâm Tiến đi bắt người chắc chắn không phải là kẻ đã sắp đặt nhiệm vụ giả đó. Hơn nữa, Tô Khánh Nam rốt cuộc là ai phái đến cũng còn chưa rõ.” Cố Lăng Kiệt thâm trầm nói.

“Nếu như Chu Hân Ly là do ai đó sai ở lại bên cạnh anh thì chắc hẳn là cô ta phải biết đó là nhiệm vụ giả, thông qua cô ta tìm ra người đứng sau cô ta, nói không chừng cũng biết được là kẻ nào đã sắp đặt nhiệm vụ giả, mục đích của việc sắp đặt nhiệm vụ giả là gì? Nhiệm vụ là giả, nhưng chết là thật, mà mục địch của cái chết đó là gì? Là nhằm vào anh, hay là nhằm vào những người khác?” Trong đầu Bạch Nguyệt lóe lên rất nhiều nghi vấn.

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy, bọn họ giống như đã đến gần đáp án rồi…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.