(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 406: Vật Như Xưa, Người Đã Khác, Mọi Chuyện Đành Thôi
CHƯƠNG 406: VẬT NHƯ XƯA, NGƯỜI ĐÃ KHÁC, MỌI CHUYỆN ĐÀNH THÔI
“Có chuyện gì?” Trong lòng Trần Niệm có một loại dự cảm không lành.
“Vẫn là gặp mặt rồi nói đi.” Alan do dự.
Trần Niệm thấy giọng điệu anh khá nặng nề, có chút gấp gáp: “Nếu đã mở lời, anh biết đó, nếu anh không nói, khẳng định mỗi đêm tôi đều không ngủ được. Nói đi.”
“Tôi không biết bà nội từng điều tra em, bà điều tra em đã đến một viện dưỡng lão, gặp một người đã mất, mà người đó, giống y đúc với người bạn của bà nội, em lại rất đau lòng trước phần mộ kia, bà muốn biết, em và người kia có quan hệ gì.” Alan trầm giọng nói.
“Mẹ con, bà ấy là mẹ tôi, Bạch Bích, từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, đã trải qua đủ mọi đau khổ, bị bệnh tâm thần, nặng đến mức không thể chữa nổi.” Trần Niệm không giấu diếm.
“Vậy em? Có khả năng là đời sau của bạn bà nội tôi không?” Giọng điệu Alan có chút tiếc nuối.
“Không biết, mẹ tôi đã chết rồi, tôi lại từng làm phẫu thuật thay tủy, DNA có lẽ cũng thay đổi rồi, có khả năng DNA trong não, nội tạng không thay đổi, thế nhưng, lấy ra cũng bất tiện. Ngoài ra, cho dù chứng minh tôi là đời sau của bạn bà nội anh, đối với tôi mà nói, cũng không thể thay đổi cái gì, tôi không muốn chen vào cuộc sống của người khác.” Trần Niệm giải thích.
“Nếu ông ngoại em luôn tìm em thì sao? Dù sao em là giọt máu duy nhát mà người vợ ông yêu thương nhất để lại, ông ấy luôn cảm thấy thiếu nợ vợ của mình, muốn bù đắp cho em.” Alan thăm dò.
“Tôi không cần bù đắp. Vợ của ông ấy đã mất rồi, có bù đắp nhiều hơn nữa cũng chỉ giúp trái tim ông ấy dễ chịu hơn một chút, vợ ông ấy không cảm nhận được. Lúc vợ ông ấy còn sống, không đối xử tốt với bà ấy, chờ bà ấy mất rồi, mới nhớ tới những điểm tốt của bà ấy, đã muộn rồi. Nếu ông ấy đã làm ra chuyện thiếu nợ người khác, thì phải chịu dằn vặt cả đời.” Trần Niệm lạnh giọng nói.
“Nếu tôi cầu xin em gặp ông ấy thì sao?” Alan trầm giọng nói.
Trần Niệm rũ mắt.
Nếu không phải Alan cầu tình, chắc chắn cô sẽ không gặp.
Cô biết một khi nhận rồi, sẽ dính dáng đến rất nhiều người, nhiều chuyện, nhiều vật.
Cô cũng sẽ khiến cuộc sống của người khác rối loạn.
Cô không muốn.
Thế nhưng Alan đã mở lời…
Cô mím chặt môi, cô không thể từ chối anh, vì anh đã giúp cô rất nhiều: “Được.”
“10/10, ông ngoại em và bà nội tôi sẽ cùng nhau đến nước A, đến lúc đó rồi gặp.” Alan tươi sáng nói.
“Vâng, tôi tắt máy đây. Anh gửi địa chỉ của Lưu San qua đây cho tôi với.” Trần Niệm nói, tắt mắy, nằm trên ghế, nhìn bầu trời xanh trong, mây trắng lúc thì biến thành hình bạch mã, lúc lại biển thành người cá, biến đổi không ngừng, chưa từng cố định.
Tin nhắn của Alan gửi tới.
Cô ngồi dậy, gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
“Tôi cho rằng cô đã biến mất rồi.” Thẩm Diên Dũng quái gở nói.
“Tôi ra biển, trên biển không có tín hiệu, xin lỗi.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Cô ấy giờ đang ở đâu?” Thẩm Diên Dũng gắt gỏng hỏi, hơi thở không ổn định, truyền tới tai Trần Niệm.
“Đừng quên anh đã hứa với tôi, thứ nhất, trước khi anh được tự do, không thể can thiệp vào cuộc sống của Lưu San, thứ hai, nếu Lưu San tìm được người mình yêu, anh phải thành toàn cho cô ấy, thứ ba, không được bắt nạt cô ấy.” Trần Niệm nhắc nhở lần nữa.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau nói cho tôi cô ấy đang ở đâu.” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng nói.
Trần Niệm trầm mặt xuống, Thẩm Diên Dũng không trả lời, thế nhưng, nếu anh ta hối hận, cô sẽ khiến anh ta mãi mãi không tìm được nàng San.
“Tôi gửi địa chỉ cho anh, mong là anh có thể giữ lời.” Trần Niệm nói, tắt máy, gửi lại địa chỉ mà Alan đưa cho Thẩm Diên Dũng.
Còn khoảng nửa tiếng, thuyền sẽ cập bờ.
Cô vào bếp làm cơm rang trứng, canh thịt băm cà chua, ăn tạm một chút.
Đến bờ, bổ sung nước sạch, rau củ tươi, hoa quả, lại mua thêm hai con gà mái tơ, một con chó Poodle, một ít thức ăn cho chó, đồ chơi và một căn nhà có mái cho chó.
Cô lại bắt đầu xuất phát đến đảo hoang.
Cô dùng chiếu làm một vòng quây trên nóc thuyền, thả gà mái vào, dùng rơm làm một cái tổ, phủ lên một cái nong trúc.
Nhà cho chó đặt ở đầu thuyền, bỏ đồ chơi vào bên trong, tối đến trực tiếp thiết đặt tự động lái thuyền, định vị đến đảo hoang.
Cô về phòng đi ngủ, đặt đồng hồ báo thức.
5:20 sáng sớm, chó sủa liên hồi, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Trần Niệm đã bị ồn tỉnh rồi. Cô cảm thấy thuyền rung lắc dữ dội, xuống giường cũng không vững, lảo đảo, mở cửa ra.
Sóng gió trên biển cực lớn, không mưa, trên trời lóe chớp liên hồi.
Cô đóng cửa, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc áo khoác dạ dài, đi tới đầu thuyền.
Con chó thấy cô, càng sủa kinh hơn.
Trần Niệm bế nó lên.
Người nó rất bẩn, cô mang nó vào nhà vệ sinh, thả vào trong bồn tắm.
Lúc đầu con chó phản kháng lại, cứ giãy giụa mãi, còn có ý muốn cắn vào tay Trần Niệm.
Cô cho nó ăn một chút thức ăn, liền ngoan ngoãn hơn nhiều.
Trần Niệm tắm cho nó, lấy máy sấy sấy khô lông.
“Mày nói xem nên gọi mày là gì đây? Tiểu Việt, cái tên này thế nào, nghe rất tươi sáng?” Trần Niệm nói với chó nhỏ.
“Gâu gâu.” Con chó sủa hai tiếng.
Trần Niệm lấy cho nó một miếng bánh bích quy: “Vậy gọi mày là tiểu Việt. Mày cũng thích mà, đúng không?”
“Gâu gâu.” Con chó lại sủa 2 tiếng.
Trần Niệm lại cho nó ăn một miếng bánh nữa.
Con chó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô, không còn sủa loạn lên như trước nữa.
Vì gió lớn, thời gian thuyền đi tới đích chậm hơn 2 tiếng.
Lúc cô tới đảo hoang đã là 8 giờ.
Mặt trời đã lên cao, sóng cũng nhỏ hơn, cô còn phát hiện, cánh cửa sắt đóng chặt kia giờ đã mở rồi.
Cô có thể thấy được sân vườn bên trong.
Trong vườn có một cái giếng, một cái ô che nắng, dưới ô có một cái bàn, một cái ghế tựa, còn có một tấm thảm trên ghế nữa.
Căn nhà có 3 tầng, tầng dưới có 3 phòng, tầng trên có vài phòng, tầng trên nữa cũng vậy.
Cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, quan sát xung quanh, không có dã thú ra vào, hạ thang xuống, ôm chó nhỏ xuống khỏi thuyền, từ từ đi tới trước căn nhà, gõ cửa, hỏi: “Có ai không?”
“Gâu gâu, gâu gâu.” Con chó cũng sủa theo.
Không ai trả lời cô.
Trần Niệm vừa căng thẳng vừa sợ hãi, lại đi sâu vào phía trong, gọi: “Có ai không?”
‘Két’ một tiếng, cửa mở ra.
Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn cô, trong mắt không có chút ngoài ý muốn nào.
Có lẽ, lúc anh nghe thấy tiếng của cô, đã sớm nhận ra cô rồi.
Trái tim Trần Niệm đập loạn nhịp.
Anh từng nói, đừng gặp lại nữa.
Trước kia cô từng nghĩ, căn nhà này là anh xây, thế nhưng cô chưa từng nghĩ, anh và cô trở mặt rồi, vẫn còn tới đây.
“Xin lỗi.” Trần Niệm xin lỗi, xoay người rời đi.
“Tiểu Diễn ốm rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía anh, lo lắng hỏi: “Nó bị làm sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");