Chương 405: Cuộc Sống Tự Do
CHƯƠNG 405: CUỘC SỐNG TỰ DO
Lúc Lưu San đi Anh, Trần Niệm đi tiễn cô ấy.
Lưu San nắm chặt tay Trần Niệm, lưu luyến nói: “Tiểu Bạch, có tâm sự, đừng giữ mãi trong lòng, nói ra sẽ thoải mái hơn. Mình không ở bên cạnh cậu, thì cậu viết thư, vờ như đang nói cho mình, như thế, trong lòng sẽ thoải mái hơn.”
Trần Niệm gật đầu: “Ừ.”
Mắt Lưu San đỏ hồng, nhăn mũi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mình sẽ nhớ cậu. Đừng quên mình, kiếp sau, chúng mình lại làm bạn tốt.”
Trần Niệm thấy Lưu San khóc, nước mắt cũng rơi xuống, gật đầu, lau nước mắt cho Lưu San, dặn dò: “Nhớ là làm chuyện gì cũng cẩn thận, ở bên ngoài, cái gì cũng phải dựa vào bản thân, lúc cực kì tức giận thì nghe nhạc 5 phút rồi mới quyết định xem làm gì.”
“Mình nhớ rồi, một khi Thẩm Diên Dũng có niềm vui mới thì cậu bảo mình nhé, mình sẽ lén lút về thăm cậu, mình cảm thấy có lẽ anh ta sẽ nhất nhanh sẽ tìm được thôi.” Lưu San hy vọng nói.
Mắt Trần Niệm trầm xuống, không nói gì, thấy Thẩm Diên Dũng đi tới, lời ngắn mà ý sâu: “Anh ta tới rồi, bảo trọng.”
“Ừ.” Lưu San nói, không giấu nổi buồn thương.
Lần này cô ra đi, muốn trở lại thăm bạn thân, không biết là năm nào nữa.
Thẩm Diên Dũng đi tới bên cạnh Lưu San, một tay nhét túi quần, ẩn ý sâu xa nói: “Cũng không phải cả đời không gặp lại nữa, khóc gì chứ?”
Lưu San lau nước mắt: “Tôi đau lòng, cần anh quản sao? Anh quản đông quản tây, đừng quản cảm xúc của người khác.”
Thẩm Diên Dũng ôm lấy vai Lưu San, kéo cô vào lòng mình: “Đi chơi thì vui lên, nên buồn phải là anh mới đúng.”
Anh ôm cô, xoay người rời đi.
Lưu San không hiểu nhìn Thẩm Diên Dũng: “Một người đi về tùy thích như anh, buồn gì chứ?”
“Anh buồn gì, em không biết sao?...”
Tiếng của Thẩm Diên Dũng và Lưu San ngày càng xa, cho tới khi họ lên máy bay, máy bay rời khỏi tầm mắt của mình, Trần Niệm mới xoay người rời đi.
Giờ ngoài việc chờ tin, cô chỉ có việc đi thi bằng lái du thuyền mà thôi.
Từ khu tập luyện, đến quán ăn rồi về khách sạn, rồi lại từ khách sạn, đến quán ăn, rồi ra khu tập luyện, ba nơi một tuyến đường.
Thi bằng lái du thuyền dễ hơn nhiều so với thi bằng lái ô tô, trong 1 tuần cô đã thi được, có thể tự lái du thuyền ra biển.
Nơi cô muốn đi nhất chính là hòn đảo hoang trước kia, may là cô nhớ tọa độ, sau khi cài đặt xong, thuyền liền tự lái, cô chỉ cần thỉnh thoảng nhìn xem có sai sót gì không là được.
Chỉ là, trước khi xuất phát, cô mua rất nhiều thực phẩm.
Từ thành phố A đến hòn đảo kia mất 8 tiếng. Cô trả phòng, từ 8 giờ sáng đã xuất phát, còn mang theo 3 thùng dầu lớn, xuất phát.
Thời tiết hôm nay rất tốt, có lẽ là do trên biển, thời tiết gần tháng 10, cũng có chút lạnh, cô khoác chăn, đứng ở đầu giường, nhìn đại dương mênh mong vô tận.
Đây chính là cuộc sống sau này của cô, ngây người dài ngày trên đại dương không có tín hiệu điện tử, rời xa cuộc sống phàm tục đời thường, ngẫu nhiên sẽ lên bờ mua chút thực phẩm, cũng không đi nghe ngóng tin tức của ai, kéo dài hơi tàn mà sống tiếp...
4 giờ chiều, cô đến gần hòn đảo. Từ xa, liền thấy có chút gì đó khang khác, dùng ống nhòm mà cửa hàng tặng nhìn, vậy mà lại có một căn nhà ở đó.
Trái tim cô có một loại cảm giác lạ thường, ai sẽ xây nhà ở đây chứ?
Lại qua 10 phút nữa, du thuyền cập bờ.
Cô thấy rõ ràng, một căn nhà xi-măng 3 tầng nằm ở đó, xung quanh dựng từng cao 2.5m.
Bên ngoài tường vây có một rãnh nước, chỉ có một con đường dẫn vào cửa chính, cửa sắt khóa chặt, có lẽ chủ nhân không ở đây.
Cô không ngờ rằng ở đây lại có người ở, đến một nhà, có lẽ sẽ có nhà thứ hai, hoặc có lẽ, cô có thể dạy học ở đây.
Trần Niệm không xuống thuyền, mà đỗ thuyền ở cách bờ khoảng 5m. Buổi tối, cô nấu cháo đơn giản, và trứng cà chua, ăn xong, kê ghế dựa lên đầu thuyền nằm, đắp chăn, đếm sao trên trời.
Gió lạnh thổi tới, cho dù đắp chăn, cũng cảm thấy lạnh buốt xương.
Càng lạnh, cô càng cảm thấy cô đơn, cho dù tới nơi cô từng muốn quay lại nhất.
Nơi này, không còn người đàn ông ấy nữa.
Cô ngây người nhìn bầu trời, suy nghĩ linh tinh, nghĩ đến sau khi chết, nghĩ tới bắt đầu lại, nghĩ tới kết quả, tiếc là, cuối cùng cũng không có đáp án, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ mơ màng, cảm thấy bên cạnh dường như có người đang nhìn cô, kéo chăn của cô ra.
Cô muốn mở mắt nhưng không mở được, muốn nói nhưng nói không thành lời, muốn ngồi dậy, nhưng thân người không thể động đậy, giãy giụa một hồi, đều không thể tỉnh lại, dứt khoát không giãy giụa nữa.
Sống cũng tốt, chết cũng được, không sao cả.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy thân thể nhẹ tênh, dường như đang bay ra khỏi xác thịt, bay lên bầu trời, rồi lại nặng nề rơi xuống, mất đi ý thức.
Buổi sáng, cô bị tiếng chim hót làm tỉnh, đầu óc quay cuồng, mũi bị nghẹt, dường như bị cảm, nhăn mũi lại, muốn dậy đánh răng rửa mặt.
Cô thấy hai con sói đang đi trên bờ cát, dần dần, ba con, bốn con, sáu con… hai mươi con.
Có một con sói nhìn thấy cô, hú lên, những con sói khác cũng nhìn thấy cô.
Nếu như năm đó Cố Lăng Kiệt gặp phải đoàn đội thế này, chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, cho dù Cố Lăng Kiệt có bắn súng giỏi hơn nữa, cũng không giết nổi nhiều thế này.
Vì thế, vận khí của bọn họ coi như cũng tốt, ít nhất không chết thê thảm như vậy.
Những con sói kia nhìn cô suốt 1 tiếng, chỉ là, cuối cùng bỏ cuộc, cúi đầu đáng thương rời đi.
Trần Niệm lại đun ít cháo, trong cháo thêm vài cọng gừng, táo đỏ, lại thêm một bát nước đậu.
Ăn xong, lại chạy thể dục trên máy nửa tiếng, đầu cực kì choáng váng, không kịp tắm, uống xong một viên thuốc, uống một cốc nước, liền lên giường ngủ. Lần sau tỉnh lại, đã là trưa.
Cảm không những không khỏi, mà càng nặng thêm, nước mũi cũng chảy ra, hít thở cũng không dễ chịu.
Đây là tự tạo nghiệt không thể sống, tối qua cảm thấy lạnh, không nên nằm ở ngoài hứng gió nữa. Lại nấu thêm ít cháo, nằm trên giường xem phim đã tải trên mạng.
Cứ như thế mơ mơ màng màng sống qua một tuần.
Vui ở chỗ, đàn sói liên tục đến 5 ngày, tới ngày thứ sau, chúng nó đoán cô sẽ không lên bờ, liền không đến nữa.
Ngày thứ 8, cô quay về thành phố A.
Thứ nhất, xem xem giờ tình hình của Lưu San thế nào. Thứ hai, nói không chừng Alan nói sẽ đến lúc nào, cô lại không nhận được tin tức.
Hơn 7 giờ sáng xuất phát, khoảng hơn 2 giờ chiều đã nhận được tin tức.
Điện thoại trong tay liên tục thông báo, phần lớn là của Thẩm Diên Dũng, cũng có của Alan.
Cô gọi điện thoại cho Alan trước.
“Đi đâu thế? Tìm mãi không thấy em.” Alan trầm giọng nói.
“Tôi thi bằng lái du thuyền rồi, nên lái thuyền đi chơi vài hôm, trên thuyền không có tín hiệu, xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.” Trần Niệm xin lỗi.
“Em sống thật tự do tự tại.”
Trần Niệm chỉ cười: “Hoặc là khăng khăng sống theo ý mình.”
“Tôi đã cứu Lưu San ra được 2 ngày rồi, địa chỉ tôi đã gửi qua điện thoại cho em, tám ngày sau tôi sẽ đưa cô ấy rời đi, đúng không?” Alan chắn chắn nói.
“Vâng, còn cần xác định thời gian, không thể để người khác đưa Lưu San đi.”
“Tôi hiểu rồi, 10/10 tôi sẽ đến nước A, có chuyện này, tôi muốn nói với em.” Alan ngưng trọng nói.