Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 401: Chap-401




Chương 401: Tạm Biệt​

CHƯƠNG 401: TẠM BIỆT

“Bố mẹ cậu đăng kí theo đoàn du lịch Anh, đến lúc đó mình liên lạc với Alan, bảo anh ấy đến đón bố mẹ cậu.” Trần Niệm nói.

“Vẫn là cậu thông minh, mình nghĩ quá đơn giản rồi. Cứ làm theo ý cậu đi, bố mẹ mình làm phiền cậu liên lạc giúp mình rồi.”

“Ừ.”

Ăn xong, bọn họ đến quán bar gần đó, hai người uống rất nhiều rượu, uống đến say mềm, lại cùng nhau đi hát karaoke.

Trần Niệm chọn rất nhiều bài, cuồng loạn hát, gào...

Lưu San cũng uống rất nhiều rượu, không chịu được, liền ngủ trên sofa.

Trần Niệm gọi nhân viên phục vụ lấy chăn, đắp cho Lưu San, sau đó tiếp tục hát.

Bài cuối cùng cô hát, là 《Tạm biệt》.

“Em sợ em không có cơ hội, nói với anh lời tạm biệt, vì có lẽ, sẽ chẳng thể gặp lại nhau được nữa. Ngày mai, em sẽ phải rời đi, nơi quen thuộc này, và anh, phải rời xa, nước mắt em không thể ngừng rơi.

Em sẽ khắc ghi thật kỹ khuôn mặt anh, trân trọng những vấn vương mà anh dành cho em, những ngày tháng này, sẽ mãi mãi không bao giờ phai mờ trong trái tim em.

Em không thể hứa với anh, liệu em có còn quay trở lại hay không. Không ngoảnh lại, không ngoảnh lại mà bước tiếp đi.”

Hát đến đoạn đau lòng, lại uống một ly rượu đầy, rồi nằm xuống sofa.

Rõ ràng, đã uống rất nhiều, nên say rồi chứ.

Nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo lạ thường, cũng không muốn ngủ, cầm điện thoại, mở số điện thoại của Cố Lăng Kiệt.

Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã ấn vào nút gọi.

Bên kia Cố Lăng Kiệt tắt máy, không nghe.

Trần Niệm nhếch khóe miệng, nước mắt lăn dài trên má.

Cô nhắm mắt lại.

Không nghe máy cũng tốt.

Đầu óc hỗn loạn, muốn ngủ, điện thoại lại reo lên.

Cô thấy là Cố Lăng Kiệt gọi, bất giác nghe máy.

“Có chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Bên phía anh rất yên tĩnh, giọng nói nghe có vẻ cực kì lạnh nhạt.

Trần Niệm trầm mặc.

Cố Lăng Kiệt cười trào phúng: “Đã nói với cô rồi, đừng liên lạc nữa, dường như cô đã quên rồi thì phải. Bạch Nguyệt, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

“Xin lỗi, ấn nhầm.” Trần Niệm tắt máy, nghĩ một chút, block số điện thoại của Cố Lăng Kiệt, đồng thời xóa số đi.

Cô, không thể gọi cho Cố Lăng Kiệt nữa, không thể.

Trong lòng khó chịu, lại tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi hết sạch.

Cuối cùng, cũng không biết bản thân ngủ thiếp đi thế nào, chỉ biết bị nhân viên phục vụ ở phòng bao quán karaoke gọi dậy.

Đầu cực kì đau, cô lại lo lắng Lưu San nói linh tinh, liền đưa Lưu San cùng về spa Mộc Hương, ngủ liền một mạch cho tới khi có người gọi cửa.

Trần Niệm dậy mở cửa.

Thẩm Diên Dũng mặt căng thẳng đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Niệm, tĩnh mịch như đầm cổ vạn năm, lại ẩn giấu sóng gió bão bùng, dường như đã biết chút gì đó.

Trần Niệm có một loại cảm giác run sợ trong lòng.

“Cô ấy đâu?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng hỏi.

“Còn đang ngủ, tối qua đi hát karaoke về rất muộn.” Trần Niệm giải thích.

“Sợ là, không chỉ đi hát karaoke phải không?” Thẩm Diên Dũng xét hỏi Trần Niệm.

Trần Niệm mỉm cười, rũ mắt, không đáp lời Thẩm Diên Dũng.

Lúc này, càng nói nhiều, càng sai nhiều.

Thẩm Diên Dũng đi vào trong phòng, thấy Lưu San ngủ rất lộn xộn, một chăn vắt ra ngoài, quần áo kéo lên quá bụng, một tay gối dưới gáy, một tay tùy ý buông một bên.

Thẩm Diên Dũng đi tới ôm cô ấy dậy, chỉnh lại quần áo.

Lưu San mở mắt, thấy Thẩm Diên Dũng: “Tôi đau đầu, muốn ngủ.”

“Tối qua em uống ít rượu đi thì sẽ không đau nữa. Gặp bố mẹ rồi, em vui lắm sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi, sóng ngầm mãnh liệt.

Lưu San nhìn Trần Niệm: “Cậu nói với Thẩm Diên Dũng rồi?”

Trần Niệm: “…”

Lưu San quá ngây thơ rồi, hỏi mẹo một chút là lòi đuôi ngay.

“Nàng San rất nhớ bố mẹ, gặp mặt cũng không quá đáng chứ?” Trần Niệm nói đỡ Lưu San.

Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng.

“Đương nhiên không sao, chỉ là lén lén lút lút, không cần thiết phải như thế. Nếu em muốn gặp, anh có thể sắp xếp.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.

“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này sợ là không phải anh sắp xếp là có thể giải quyết.” Trần Niệm lo lắng Lưu San nói nhiều sai nhiều, liền chen lời.

“Vấn đề tôi không giải quyết được, cô giải quyết được sao?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói: “Ví như, liên lạc Alan, để Lưu San và bố mẹ cô ấy tách ra?”

Lòng Trần Niệm khẽ ‘lộp bộp’.

Thẩm Diên Dũng đã sớm biết rõ ràng mục đích của bọn họ.

“Tôi không cảm thấy tôi có năng lực này, tổng thống đại nhân cảm thấy tôi có thể sao?” Trần Niệm bình tĩnh hỏi lại.

Thẩm Diên Dũng cúi đầu, nhìn Lưu San trong lòng: “Đừng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, nhé?”

Thẩm Diên Dũng bây giờ, khiến người khác cảm thấy quá nguy hiểm, giống như dã thú vừa thức tỉnh, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ bị anh ta nuốt chửng vào bụng.

“Anh sao thế, mới sáng sớm đã kì lạ, anh khó chịu ở chỗ khác, đừng xả giận lên người tôi, tôi không phải chỗ xả giận của anh.” Lưu San vùng vẫy muốn đi xuống.

Anh ta lại càng ôm chặt: “Giờ đã là 12 giờ trưa rồi, xa cái sáng sớm của em lắm. Ngoài ra, trước giờ anh chưa từng trút giận lên người em, anh chỉ giận em rồi trút lên người khác mà thôi.”

“Xem ra, mỗi ngày cấp dưới của anh đều đang sống trong biển lửa ha, năm nay anh đã hơn 30 rồi, nên kìm nén tính khí của mình lại đi.” Lưu San dạy dỗ.

Thẩm Diên Dũng thả Lưu San xuống, đè cô ấy lên giường, nhìn Trần Niệm: “Tốt nhất cô ra ngoài đi, trừ khi cô muốn xem chúng tôi…”

Trần Niệm: “…”

Cô đỏ mặt, nhìn Lưu San.

Lưu San giẫy giụa, ngồi dậy: “Thẩm Diên Dũng, anh đây là ức hiếp phụ nữ chân yếu tay mềm, sao được coi là anh hùng hảo hán chứ?”

“Em là phụ nữ chân yếu tay mềm? Hai cái miệng trên dưới lợi hại thế nào chứ?” Thẩm Diên Dũng.

Trần Niệm: “…”

Cô ra khỏi phòng, còn giúp họ đóng cửa lại.

Theo lệ cũ, hôm nay cô đừng mong thấy mặt Lưu San nữa.

Trần Niệm ra khỏi spa Mộc Hương, đi theo địa chỉ trên mạng đến chỗ bán du thuyền ở gần bờ biển.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình đi về phía cô: “Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Tôi muốn mua một chiếc du thuyền dài khoảng 20m, dùng để sinh sống, lắp đặt hoàn thiện, thiết bị bên trong tiên tiến một chút, tốt nhất là loại không người lái, chỉ cần thiết lập tọa độ là được.” Trần Niệm đưa ra yêu cầu của bản thân.

“Chúng tôi mới ra dòng du thuyền mới, thiết bị bên trong toàn bộ là hàng nhập khẩu, vừa đẹp thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của cô, doài 20.2m, rộng 8m, có 3 tầng.” Nhân viên bán hàng đưa bản vẽ ra.

Anh ta tiếp tục giới thiệu: “Tầng dưới cùng là kho, có tủ lạnh, để đồ ăn và đồ linh tinh. Tầng 1 có 2 phòng khoảng 20m2, một phòng là phòng ngủ, một phòng là phòng khách, còn có một phòng bếp, có thể đi thông tới phòng kho, trong phòng bếp có quầy bar để dùng bữa.

Tầng hai có một phòng ngắm cảnh, một phòng điều khiển, trên đỉnh còn có một đài ngắm cảnh lộ thiên, chỗ để câu cá, ngoài ra, nếu giờ cô muốn mua, sẽ tặng một thuyền cứu sinh, bình thường để ở cạnh thuyền, một khi xảy ra nguy hiểm, chỉ cần ấn vào nút cấp cứu, một phút sau sẽ thả xuống, tự động bơm hơi.”

“Nghe có vẻ không tồi, giờ giá bán là bao nhiêu?” Trần Niệm nhìn ảnh, rất động lòng.

“Cô Trần, sao cô lại ở đây?” Tiếng một người đàn ông vang lên.

Trần Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta, không hề quen biết.

Người đàn ông cười ngượng ngùng, giải thích: “Tôi là trợ lý của ngài Cố, Trương Tinh Vũ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.