Chương 394: Chuyện Cũ Như Làn Khói Bay
CHƯƠNG 394: CHUYỆN CŨ NHƯ LÀN KHÓI BAY
Trần Niệm nhìn đôi mắt sáng như trời sao của anh, cô dường như bị hút vào trong đó.
Lý trí nói cô nên từ chối, nhưng trái tim lại cứ muốn đi về phía trước.
Cô vẫn muốn đi du lịch với anh nhưng không có cơ hội, liệu lần này bọn họ có thể đi được không?
Anh nói không ai nhận ra em, cũng không ai nhận ra anh, câu nói này đã nói trúng điểm khiến cô xiêu lòng nhất.
“Nếu như đi thì đi mấy ngày vậy?” Trần Niệm hỏi.
Cố Lăng Kiệt cười: “Anh nghe em, em muốn đi bao lâu thì anh sẽ theo em chơi thêm mấy ngày. Em muốn trở về, anh sẽ theo em về.”
Những lời này đã giải quyết nỗi lo sau này của cô.
“Được, vậy để tránh người nghi ngờ, tối nay chúng ta không cần gặp mặt nữa. Chúng ta sẽ gặp ở Paris sau vậy.” Trần Niệm đáp.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn cô một nụ hôn sâu, trong mắt không giấu được sự vui sướng, khẽ nói: “Chúng ta sẽ gặp ở Paris.”
Cố Lăng Kiệt ra khỏi cửa, cô trả phòng và quay về thu dọn hành lý.
Nếu hợp tác thành công, chuyện du lịch của Lưu San đã gần ngay trước mắt. Cô cần phải nói chuyện đàng hoàng với Alan.
Trên đường về, Trần Niệm định đặt vé máy bay tối nay để bay tới London, nhưng không nói cho Cố Lăng Kiệt.
Chín giờ tối, cô đã đến phòng chờ máy bay, tính thời gian máy bay hạ cánh. Ở nước X sớm hơn nước Anh 7 giờ. Nơi đây là chín giờ tối, bên London chắc hẳn là hai giờ chiều.
Trần Niệm bấm số gọi điện thoại cho Alan.
Alan nghe máy, mỉm cười nói: “Em ăn cơm tối chưa vậy?”
“Rồi, tôi đã đặt vé máy bay tới London, có lẽ sáng sớm ngày mai sẽ đến London.” Trần Niệm nói thẳng vào vấn đề.
“Really? Thật sao?” Alan vui mừng hỏi.
“Tôi có một số việc muốn nói với anh.” Trần Niệm áy náy nói.
Ánh mắt Alan tối lại nhưng vẫn kìm chế trả lời: “Được, em đi từ nước X, chuyến bay lúc 9 giờ 50 tối nay sao?”
“Vâng.”
“Vậy khi nào em đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ ra sân bay đón em.” Alan rất ga lăng nói.
“Ừ.”
Trần Niệm cúp điện thoại và đi vào phòng trà uống nước. Cô cầm cốc nước dùng một lần, rót nửa cốc nước lạnh rồi thêm chút nước nóng.
“Nhìn em từ phía xa mà anh còn tưởng mình nhìn nhầm người chứ! Sao vậy, em muốn đi London à?” Giọng nói của Tô Khánh Nam vang lên.
Trần Niệm ngoái đầu nhìn anh ta, ánh mắt vẫn bình thản gật đầu: “Ngài Tô tính về nước sao?”
Vẻ mặt Tô Khánh Nam có chút khác thường: “Cô muốn nghe chuyện của anh trước đây không?”
Trần Niệm khẽ cười và liếc nhìn đồng hồ: “Máy bay của tôi sẽ cất cánh vào lúc 9 giờ 50 phút. Tôi phải đăng ký trước hai mươi phút. Anh có nửa giờ để nói.”
Tô Khánh Nam cũng cười nhưng trong nụ cười có chút cay đắng: “Em thật sự không phải là cô ấy. Cô ấy sẽ ăn nói sắc bén hơn em, vẻ mặt cũng nghiêm nghị. Cô ấy sẽ không cho anh có cơ hội để nói chuyện nửa giờ đâu.”
“Anh nói cô ấy là... Bạch Nguyệt à?” Trần Niệm nói.
Tô Khánh Nam gật đầu: “Cô ấy là vợ của anh.”
Trần Niệm cong môi lên: “Cố Lăng Kiệt cũng nói cô ấy là vợ anh ta.”
“Cô ấy lấy anh trước, sau đó ly hôn mới lấy Cố Lăng Kiệt. Nhưng bọn họ cũng ly hôn rồi, cho nên bây giờ cô ấy là người tự do.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Tôi nghe hình như là một câu chuyện rất thú vị lại phức tạp, nhưng...” Trần Niệm dừng lại một lát mới nói tiếp: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh không si tình bằng Cố Lăng Kiệt. Ít nhất anh ta sống cô độc cả đời, còn cuộc sống riêng của anh cũng có phần làm người ta khó có thể tiếp nhận được.”
“Nếu cô ấy trở về, anh chắc chắn sẽ không như vậy nữa.” Tô Khánh Nam cười gượng: “Anh cũng thấy mình rất bẩn.”
“Người đàn ông trung thủy không phải là trong tôi có em trong em có tôi, tình nghĩa kéo dài mãi mãi. Nhưng trong chuyện ở một mình phòng không gối chiếc thì rõ ràng ngài Tô không làm được. Sau khi vợ có thai, rất nhiều người đàn ông đều ra ngoài tìm những người phụ nữ khác. Đối với bọn họ, sai là ở chỗ người phụ nữ không thể thỏa mãn bọn họ. Anh cảm thấy người sai thật sự là phụ nữ sao?” Trần Niệm mỉm cười nói.
Ánh mắt Tô Khánh Nam trở nên ảm đạm: “Cho nên anh chắc chắn không thể có được người anh yêu, đúng không?”
“Tôi nghĩ bản thân ngài Tô cũng không biết được thế nào là yêu. Tôi nghĩ anh cũng không yêu Bạch Nguyệt. Nếu như anh thật lòng yêu cô ấy, cho dù người phụ nữ khác có cởi hết đồ đứng ở trước mặt anh, một khi anh nghĩ xảy ra quan hệ với những người phụ nữ khác là có lỗi với cô ấy, hẳn anh cũng sẽ kìm chế được thôi. Nhưng rõ ràng ngài Tô không làm vậy.” Trần Niệm lạnh nhạt nói.
“Anh chỉ muốn dùng cách này để tạm thời khiến mình tê liệt mà quên đi cô ấy, tìm người khác tới thay thế cô ấy mà thôi. Nhưng anh không sao quên được cô ấy.”
“Anh quên không được cô ấy không phải là vì yêu mà vì nguyên nhân khác. Ví dụ như do không có được, ví dụ như bị tổn thương, ví dụ như không cam lòng. Thứ làm cả đời người ta nhớ kỹ không phải là yêu. Yêu thì dễ quên, yêu là thứ theo thời gian chậm rãi trôi qua sẽ càng lúc càng trở nên mỏng manh. Bình thường khi chúng ta ở cùng người được gọi là vợ càng lâu sẽ càng dễ quên mất chúng ta đã yêu thế nào. Ngược lại, cảm giác tổn thương và không cam lòng sẽ khiến anh nhớ cả đời. Bởi vì mỗi ngày anh đều sẽ vì không cam lòng mà tỉnh táo, mỗi ngày không ngừng lặp lại quá trình không cam lòng. Cho nên, không cam lòng mới là điều khiến người ta nhớ lâu hơn.” Trần Niệm giải thích.
“Điều này sao có thể là không cam lòng được. Mỗi ngày anh đều rất đau khổ, hoặc có thể hình dung là sống không bằng chết cũng tương đối thích hợp.” Tô Khánh Nam đau xót nói.
Trần Niệm cười: “Sao anh không chuyển sang làm chuyện khác có ý nghĩa hơn. Ví dụ như thực hiện mơ ước lúc còn nhỏ, ví dụ như làm cho sự nghiệp của mình càng vĩ đại hơn, ví dụ như cố gắng cảm nhận lòng tốt của những người bên cạnh mình, còn có thể… có thể tìm một người phụ nữ thích hợp để cố gắng yêu. Nếu bảo bỏ xuống ngay thì sợ là rất khó, nhưng chờ tới một ngày bỏ xuống rồi, anh có thể sẽ nhận được hạnh phúc. Anh cần gì phải làm khó mình chứ.”
“Vậy anh có thể theo đuổi em không? Anh bảo đảm những chuyện hoang đường trước đây sẽ không xảy ra nữa. Anh sẽ cố gắng bắt đầu lại từ đầu.” Tô Khánh Nam nhìn cô và nói với vẻ chân thành.
“Không thể.” Trần Niệm trực tiếp từ chối: “Bởi vì tôi đã có bạn trai rồi. Thật ngại quá, anh hẳn phải tìm một nữ sinh không có bạn trai, khởi đầu sai lầm chính là nguồn gốc của sự đau khổ đấy.”
“Em muốn nói tới Alan sao? Anh ta sẽ không cưới em đâu, anh bảo đảm đấy.” Tô Khánh Nam nói rất chắc chắn.
“Có cưới hay không là chuyện của tôi, cái này không liên quan gì đến ngài Tô đi.” Trần Niệm uống một hớp nước.
Tô Khánh Nam nhìn cô không rời mắt: “Mạc Băng cuối cùng là hợp tác với em hay với Cố Lăng Kiệt vậy? Anh thấy sáng sớm nay anh ta vẫn đi tới trang viên của Mạc Băng.”
“Anh hẳn phải biết ông chủ sau lưng tôi là ai chứ? Cho dù Cố Lăng Kiệt có gia đình hiển hách, nhưng đồ xa xỉ này lại không phải là thế mạnh của anh ta. Mạc Băng không ngốc, bà ta biết nên hợp tác với ai.” Trần Niệm nói với vẻ ngầm ám chỉ.
Cho dù cô không nói, Tô Khánh Nam cũng sẽ nhanh chóng biết được chuyện Mạc Băng hợp tác với ai, cô không nhất thiết phải che giấu làm gì.
“Thật không biết anh phải đưa ra điều kiện gì mới có thể đào được nhân viên xuất sắc như em qua chứ!” Tô Khánh Nam mỉm cười nói.
Anh ta thể hiện ra nụ cười mà bản thân cho là dễ nhìn nhất, chân thành nhất, quyến rũ nhất.
Trần Niệm thừa nhận Tô Khánh Nam có vẻ ngoài rất tuyệt.
“Tôi giúp Thẩm Diên Dũng vì Lưu San là bạn của tôi. Trên thực tế, tôi cũng không phải là nhân viên của anh ta. Tôi học trường sư phạm.”
“Vậy cần anh giới thiệu công việc giúp em sao? Người chịu trách nhiệm chính về mảng giáo dục trong nước là bạn anh. Anh sẽ nói với anh ta một tiếng.” Tô Khánh Nam nhiệt tình nói.