Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 391: Chap-391




Chương 391: Cô Đi Đâu, Anh Đi Đấy​

CHƯƠNG 391: CÔ ĐI ĐÂU, ANH ĐI ĐẤY

“Cái gì?” Trần Niệm nghi ngờ, vì sao đột nhiên Mạc Băng lại hỏi như vậy.

Mạc Băng cười: “Ngài Cố kia thường ngày không thèm để ý đến Amy, còn không thèm nhìn nó một cái. Mỗi lần anh ta xuất hiện, cô cũng có mặt. Đừng nói với tôi, các người không quen biết.”

Trần Niệm hiểu ra, mỉm cười: “Thì ra tôi và ngài ấy có duyên đến vậy.”

“Các người không có quan hệ gì sao? Nếu không có quan hệ gì, vì sao anh ta lại nhường lần hợp tác này cho cô?” Mạc Băng hùng hổ dọa người.

“Lần trước lúc tôi lên đảo của Stephen, ngài Cố cũng ở đó, xảy ra một chút ngoài ý muốn, bọn họ đều cho rằng tôi đã cứu bọn họ, tôi nghĩ, có lẽ là vì nguyên nhân này, có chút may mắn. Trên thực tế, từ trước đến nay, những người vĩ đại, phần lớn đều nhờ may mắn, cùng mắn là tôi tốt số, nếu bà hợp tác cùng tôi, tin rằng vận may cũng sẽ đến.” Trần Niệm không nhanh không chậm nói.

“Mồm miệng nhanh nhảu, ăn nói tốt thật, tôi sẽ suy nghĩ.”

Suy nghĩ cái từ này, phần lớn là nói cho có, thông thường, sau khi suy nghĩ sẽ là chờ đợi đằng đẵng.

“Ngày mai tôi sẽ về nước, có đồng ý hay không, mong rằng ngày mai tôi sẽ được biết, công ty của tôi muốn kinh doanh đá quý, nếu bà không đồng ý, chúng tôi còn phải đi Sri-Lanka, bên đó cũng có một doanh nghiệp muốn đàm phán làm ăn.” Trần Niệm gật đầu.

“Chờ đã, có phải cô có chủ đích đến bàn bạc hợp tác với tôi hay không?” Mạc Băng nghi ngờ, có chút tức giận.

“Ông chủ của tôi nghe nói bà muốn tìm doanh nghiệp hợp tác ở nước A, lập tức đến đây, dù sao nước X ngài ấy cũng quen thuộc, bà, ngài ấy cũng quen thuộc.

Thế nhưng, nếu ngài không coi trọng chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ đành tìm kiếm nhà cung cấp khác. Nói thật lòng, cho dù ai hợp tác cùng chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ chiếm 80% thị trường.

Bà cũng biết, tiêu thụ mặt hàng xa xỉ chủ yếu dựa vào danh tiếng và quan hệ.

Quan hệ thì công ty chúng tôi vốn đã có, còn về danh tiếng, về hoạt động như nào, trong bản kế hoạch của tôi đã nói rất rõ ràng.

Bà vẫn còn chuyện khác, tôi liền không làm phiền nữa, tôi chờ tin tốt từ bà.” Trần Niệm gật đầu.

Biểu cảm của Mạc Băng dịu đi một chút: “Nếu đã đến rồi, ăn bữa cơm rồi đi, biệt thự rất rộng, tôi bảo Amy dẫn cô đi dạo một vòng.”

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Trần Niệm mỉm cười nói, phong thái lễ độ.

Mạc Băng gọi điện thoại cho Amy, Amy liền tới.

“Đi thôi, người đẹp.” Amy mỉm cười, nhiệt tình khoác tay Trần Niệm.

Ngoài Lưu San ra, Trần Niệm không quá quen gần gũi với người phụ nữ khác, vì không quen thân, cứ cảm thấy cả người mất tự nhiên.

“Kiệt, em đưa cô ấy đi thăm biệt thự, anh có muốn đi cùng không?” Amy gọi Cố Lăng Kiệt.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt hời hợt lướt qua khuôn mặt Trần Niệm, đứng dậy.

Trái tim Trần Niệm run rẩy, rũ mắt xuống.

Mạc Băng không nói cô còn không chú ý, giờ nghĩ lại, dường như, đúng là cô đi đây, anh liền đi đấy.

Amy thấy Cố Lăng Kiệt cũng đi, hưng phấn chạy tới chỗ anh, khoác tay anh: “Em đưa 2 người đi xem lâu đài cổ thần kì nhất thành phố X, cách thời nay khoảng 500 năm rồi, mẹ em nói, trước đây công chúa ở đó đó.”

Lâu đài cổ?

Cô còn nhớ khi mới từ Mỹ trở về, đã nhận một vụ án kì lạ ở lâu đài cổ, còn phát hiện trên gác xép lâu đài có rất nhiều thi thể.

Từ đó về sau, cô không hề có hảo cảm với tất cả các lâu đài cổ.

Biệt thự của Mạc Băng có xe chuyên dụng, tài xế lái xe, Amy lên trước, ngồi hàng đầu.

Cố Lăng Kiệt chờ Trần Niệm lên xe.

Trần Niệm ngồi hàng 2.

“Nhanh lên, Kiệt.” Amy nhiệt tình gọi.

Cố Lăng Kiệt lên xe, ngồi hàng cuối cùng, nhìn sang bên trái.

Amy nhìn Cố Lăng Kiệt, có chút thất vọng vì anh không ngồi cùng cô ta.

Lâu đài cổ ở góc phía bắc lâu đài, xe chạy khoảng 5 phút là tới.

Amy hoạt bát nhảy xuống khỏi xe, đứng xuống hàng cuối cùng.

Trong lòng Trần Niệm có một loại cảm giác kì lạ, giả vờ bình tĩnh xuống xe.

Cố Lăng Kiệt liếc qua Trần Niệm, hơi nhíu mày, cũng xuống xe.

Amy khoác tay Cố Lăng Kiệt, làm nũng: “Sau này anh ngồi cùng với em, được không?”

“Tôi cảm thấy lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Em không để ý anh đã có 2 đứa con, cũng không để bụng vợ của anh. Dù sao vợ anh không ở thành phố X, lúc anh đến tìm em là được rồi.” Amy thoải mái nói.

Trần Niệm: “…”

Phụ nữ nước X đúng là cởi mở, mỗi quốc gia có một nền văn hóa, khẳng định cô không thích ứng được với nước X, haha.

Cố Lăng Kiệt kéo tay Amy ra: “Làm ơn tự trọng chút.”

“Được rồi, coi như em tự mình đa tình đi, dù sao em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.” Amy đi về phía lâu đài cổ.

Lâu đài cổ rất tối, cái gì cũng không nhìn rõ.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Trần Niệm.

Lòng bản tay có chút thô ráp, ở đây chỉ có 3 người cô, Amy, Cố Lăng Kiệt, ngoài Cố Lăng Kiệt ra, còn ai nữa chứ.

Amy mở đèn điện thoại, Trần Niệm vô thức rút tay ra, nhìn Cố Lăng Kiệt.

Cả người anh chìm trong bóng tối, không rõ có biểu cảm gì.

Amy mượn ánh đèn điện thoại châm đèn dầu, tắt đèn điện thoại đi, giải thích nói: “Mẹ em nói, tham quan lâu đài cổ, dùng đèn dầu, cảm giác tờ mờ, khá thích.”

“Mẹ cô thích kích thích, cũng có thể nói, mẹ cô thích kích thích người khác.” Trần Niệm nhàn nhạt nói.

Amy cười: “Hình như là vậy, mỗi khi nhà có khách tới, mẹ đều thích đưa đến tham quan lâu đài cổ, hahaha, sau đó nhìn người ta hoảng sợ chạy ra ngoài, hahaha.”

Trần Niệm mím môi, nhìn về phía bức tường.

Trên tường có mấy bức vẽ máu me, dưới anh đèn lờ mờ, cực kì khủng bố.

Nhưng đối với cô, chỉ là trò trẻ con.

Cô thấy nhiều người chết, làm nhiều phẫu thuật, đối với vong linh các thứ, căn bản không tin, nếu đã không tin, thì sẽ không sợ.

Amy dừng trước một bức vẽ, giới thiệu: “Bức tranh này là một hải tác, câu chuyện của hải tặc này có chút thảm. Nghe đồn, ông ta bị nguyền rủa, chỉ có thể ở vùng biển Ca-ri-bê. Thế nhưng, có một người lính không tin, bắt ép mang ông ta ra khỏi vùng biển Ca-ri-bê, đồng thời treo cổ ông ta.

Trước khi chết ông ta nói, sẽ câu hồn tất cả những người đã từng nhìn thấy khuôn mặt ông ta. Một câu chuyện rất đáng sợ nhỉ?”

“Nghe có vẻ rất đáng sợ.” Trần Niệm đáp một tiếng.

Amy bước lên bục.

Trần Niệm bước theo, lúc đi qua bức tranh hải tặc, nghe thấy tiếng cười âm lạnh, cô nhìn về phía bức tranh, hải tặc vốn vẻ mặt nghiêm túc đang nở nụ cười âm lạnh đáng sợ.

Cố Lăng Kiệt cũng nhìn thấy, tay khẽ ôm lấy eo cô.

Trần Niệm biết anh có ý muốn bảo vệ cô, trái tim liền ấm áp.

Lúc sáng cô cố ý chọc anh tức giận, anh tức giận đi rồi, lại đặt thức ăn cho cô, giờ lại cẩn thận bảo vệ cô.

Đời này cô gặp được Cố Lăng Kiệt, đã mãn nguyện rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.