Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 390: Chap-390




Chương 390: Liên Quan Đến Tôi Sao?​

CHƯƠNG 390: LIÊN QUAN ĐẾN TÔI SAO?

Cố Lăng Kiệt là người cao ngạo thế nào chứ.

Cô lại tùy tiện tổn thương tình yêu của anh, ở trước mặt anh cố gắng thể hiện mình là một người phụ nữ tùy tính, bá đạo, vô lý, chua ngoa, khó mà chung sống.

Có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ đẩy anh xa ra, rất xa mình, trực tiếp hủy đi tình cảm của anh.

Thế nhưng, như vậy cũng không sao, cô yêu anh là được rồi, cô biết chuyện bản thân làm là đúng đắn là được rồi.

Cố Lăng Kiệt đã hy sinh cho cô rất nhiều rồi.

Cô còn nhớ dáng vẻ anh mặc quân phục, cương trực ngay thẳng, chính khí bừng bừng, ánh mắt sát phạt tứ phương, đó là một loại ngạo khí, một loại cao ngạo.

Cô còn nhớ lúc hai người vừa quen biết, anh nói: Tôi là quân nhân, tôi sẽ bảo vệ cô.

Từ rất sớm, anh đã học ở trường quân đội, bắt đầu từ một binh sẽ đặc chỉnh, công huân hiển hách, không hề có sự giúp đỡ của gia đình, không màng sống chết xâm nhập vào hang ổ kẻ địch, lập nên chiến công. Những thứ này, đều là ước mơ bảo vệ gia đình, bảo vệ quốc gia của anh, không phải bị bức bách, cũng không phải bị ép buộc, mà là do bản thân yêu thích.

Vì cô, suýt nữa anh trở thành gian tế bán nước.

Vì cô, suýt chút nữa anh chết trên đảo hoang.

Vì cô, anh rời khỏi quân khu…

Sao cô nỡ lòng, lại khiến anh rơi vào nguy hiểm.

Trần Niệm lau nước mắt, xoay người, không còn muốn ăn nữa, cuộn tròn người lại.

Có lẽ, khoảng thời gian này, Cố Lăng Kiệt sẽ cảm thấy đau buồn, cảm thấy giày vò, thế nhưng, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, chờ tình cảm trước kia phai nhạt đi, rời xa, chính là giải thoát.

Trần Niệm nằm khoảng nửa giờ, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngồi dậy, thấy là nhân viên phục vụ, liền mở cửa.

“Quý khách, bít tết cô đặt.” Nhân viên phục vụ cung kính nói.

Trần Niệm nghi ngờ: “Tôi không đặt, các người đưa nhầm rồi.”

“Không nhầm ạ, là ngài Cố đặt ạ, anh ấy nói, cô không nên nhịn đói, sẽ hại sức khỏe.” Nhân viên phục vụ giải thích.

Trần Niệm hiểu rồi, là Cố Lăng Kiệt đặt.

Sao anh biết thực ra cô không hề gọi đồ ăn?

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Trần Niệm nói.

Nhân viên phục vụ đẩy xe chở đồ ăn vào, mở ra, bên trong có bít tết, salad, gan ngỗng, còn có một ly rượu vang.

Trần Niệm vừa ăn bít tết, vừa nghiên cứu bản kế hoạch của Cố Lăng Kiệt.

Chỗ không hiểu thì tra google, chỗ cảm thấy quan trọng thì học thuộc, đặc biệt là lý do thuyết phục Mạc Băng hợp tác.

Vừa ăn xong, điện thoại liền reo lên.

Cô thấy là Stephen, liền bắt máy.

“Cô đang ở đâu? Mạc Băng gọi điện thoại bảo tôi qua đó.” Stephen nói.

“Tôi ở khách sạn. Tôi xuống sảnh đợi ông.” Trần Niệm cất bản kế hoạch vào trong túi, chỉnh lại đầu tóc, đánh chút nền, kẻ mắt, chuốt mi, đánh son đơn giản, rồi vội vàng xuống tầng.

Stephen đã ở đó rồi, mặc rất thoái mái, quản gia đi cùng, mang theo dụng cụ vẽ tranh.

“Xin lỗi, tôi xuống muộn rồi.” Trần Niệm xin lỗi.

“Không sao, chúng tôi vừa xuống.” Stephen đánh giá cô: “Tôi cảm thấy tối qua cô rất xinh đẹp, không người đàn ông nào chống lại được.”

Trần Niệm: “…”

Ẩn ý trong lời nói, hôm nay cô không xinh đẹp.

Stephen nhắc tới tối qua, cô lại nhớ tớ chuyện tối qua trên sân thượng, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống.

Một chiếc Rolls-Royce sang trọng chạy tới.

Quản gia mở cửa xe ra.

Stephen ngồi vào ghế sau, Trần Niệm ngồi ben cạnh Stephen, quản gia ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái.

Stephen đánh giá Trần Niệm lần nữa.

Trần Niệm bị ông ta nhìn có chút mất tự nhiên, hỏi: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”

“Cái váy này rất đẹp, rất hợp với cô.” Stephen cười nói.

“Cảm ơn.” Trần Niệm khách khí nói.

“Haha.” Stephen cười thành tiếng: “Sáng nay Alan gọi điện cho tôi, hỏi tình hình của cô.”

“Tình hình của tôi ông còn biết rõ hơn tôi.”

“Cô không gọi điện cho cậu ấy?” Stephen dò hỏi.

“Dậy muộn quá, vừa ăn xong, chưa có thời gian.” Trần Niệm giải thích.

“Vậy sao? Hahaha.” Stephen lại cười.

Trần Niệm cứ cảm thấy ông ta cười là lạ, cũng không muốn đáp lời, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên phía Alan, rồi cô sẽ giải quyết, nhưng không phải bây giờ, chờ xong chuyện Mạc Băng rồi tính vậy.

Xe chạy khoảng nửa tiếng mới tới lâu đài của Mạc Băng.

Ở cửa, có hai thủ vệ mặt không biểu cảm.

Tài xế là người Mạc Băng phái đến đón Stepehen, chỉ kiểm tra qua loa rồi liền cho qua.

Lâu đài của Mạc Băng rất mộng ảo, vào cửa lớn là vườn hoa kết hợp giữa hoa tường vi và hoa hồng, thường thì tháng 9 là hoa hồng đã bắt đầu tàn, nhưng hoa ở đây lại nở rộ, xung quanh tràn ngập mùi hoa.

Đi qua vườn hoa, thiết kế đình viện thời Phục Cổ, đi qua hồ, lại đi thêm 3 phút nữa, mới tới trước lâu đài nguy nga cổ kính.

Quản gia của Mạc Băng đã đứng đón ở cửa.

Trần Niệm theo Stephen đi vào, đi qua hành lang rất lớn mới tới cửa vào chính điện.

Còn chưa vào, đã nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ.

Thủ vệ ở chính điện mở cửa, liền thấy Mạc Băng, Amy, một người đàn ông không quen biết, và cả Cố Lăng Kiệt.

Cô không ngờ Cố Lăng Kiệt sẽ ở đây, có chút nghi ngờ, cúi đầu đi vào.

Mạc Băng liếc mắt, nhìn Stephen, khinh bỉ nói: “Từ bao giờ họa sĩ anh lại đổi nghề thành thuyết khách của người khác thế? Đến vẽ tranh cũng mang người theo.”

“Sợ cô bị lừa, giới thiệu một người đáng tin cậy cho cô.” Stephen không khách khí ngồi xuống đối diện Mạc Băng.

“Người lừa tôi nhiều nhất là anh đó.”

“Trước tiên đừng nói chuyện cô lừa tôi hay là tôi lừa cô, cô thượng lượng với cô ấy trước đi.” Stephen cầm quả quýt trên bàn, bóc vỏ ăn.

Mạc Băng lườm Stephen, không lạnh không nhạt nói với Trần Niệm: “Đi theo tôi đi, ở đây quá nhiều người nhàn rỗi rồi.”

Ai cũng biết, người nhàn rỗi mà Mạc Băng nói chính là Stephen.

Trên mặt Stephen cũng không có gì khác thường, tiếp tục ăn quýt.

Trần Niệm đi theo Mạc Băng đến phòng sách.

Mạc Băng ngồi trên ghế, xoay một vòng, lười biếng nhìn Trần Niệm: “Nếu cô đã là người Stephen giới thiệu, tôi cho cô cơ hội lần này, 1-9, tôi 9, cô 1, không chia thế này, khỏi bàn.”

Trần Niệm nở nụ cười: “Biết nước A có bao nhiều doanh nghiệp đá quý không?”

“Không liên quan tới tôi.” Mạc Băng tâm cao khí ngạo.

“Mạc Băng, và nhìn trúng thị trường nước A, có lẽ là nhìn trúng sức tiêu thụ của người dân nước A. Hai năm gần đây, nước A phát triển rất nhanh, mỗi năm tiêu thụ hơn 800 tỷ mặt hàng xa xỉ, trong đó đá quý chiếm 65% thị trường, ở nước A, lợi nhuận rất khả quan.”

“Thì?” Mạc Băng nhún vai.

“Công ty tôi có thể chiếm được 80% thị trường, bởi vì, ông chủ đằng sau công ty chúng tôi chính là giới chính trị nước A, là nhân vật hàng đầu giới quan chức có tiếng tăm. Chúng tôi hy vọng có thể chia 5-5, chi tiết đều ở trên bản kế hoạch này.” Trần Niệm đưa bản kế hoạch cho Mạc Băng.

Mạc Băng đón lấy, nhìn qua, cười chế nhạo: “Đá quý là của tôi, nhà thiết kế cũng là của tôi, các người chỉ giúp tôi bán, đã đòi chia 5-5 lợi nhuận, có phải đòi quá nhiều rồi không?”

“Tác phẩm điện ảnh chiếu ra ngoài, diễn đàn quảng cáo tiêu thụ thường đòi 60% chi phí.” Trần Niệm nhắc nhở.

Mạc Băng đặt bản kế hoạch sang một bên, lạnh lùng nhìn Trần Niệm, khí thế áp bức: “Tôi hỏi cái này, cô và vị Cố Lăng Kiệt ngoài kia, là quan hệ gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.