Chương 389: Tôi Nghĩ Thế Nào, Em Không Biết Sao?
CHƯƠNG 389: TÔI NGHĨ THẾ NÀO, EM KHÔNG BIẾT SAO?
“Rửa tay.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Ừ.” Trần Niệm mở cửa, đứng sang một bên.
Cố Lăng Kiệt mở vòi nước, nhìn Trần Niệm trong gương.
Cô yên tĩnh đứng ở một bên, hơi rũ mắt, cúi đầu.
Anh nhớ tới vẻ quật cường của cô, ánh mắt sắc bén: “Khóa cửa làm gì, sợ tôi ăn em sao?”
“Ách, cái đó, thói quen.” Trần Niệm giải thích.
Cố Lăng Kiệt xoay người, nhìn cô: “Gọi điện thoại cho Alan chưa?”
“Lúc tôi về sớm quá, giờ vừa ngủ dậy, còn chưa kịp gọi.”
“Lệch múi giờ, hay là, không muốn gọi nữa?” Cố Lăng Kiệt chất vấn, ánh mắt dính chặt trên người cô.
Trần Niệm cảm thấy áp lực cực kì: “Anh không tin tôi?”
“Sợ em chạy mất, hay là đi phẫu thuật thành dáng vẻ tôi không nhận ra. Em nhỏ hơn tôi 6 tuổi, có thời gian để bay nhảy, tôi còn 2 đứa con, không chờ nổi.” Cố Lăng Kiệt quái lạ nói.
Sao Trần Niệm nói câu này là nói Bạch Nguyệt chứ, tránh ánh mắt anh: “Cho dù anh có 2 đứa con, nhưng phụ nữ thích anh đâu đâu cũng có. Không phải tối hôm qua có Amy tỏ tình sao?”
“Người thích tôi có nhiều bằng người thích em sao? Tô Khánh Nam, Alan, còn có những người mà tôi không biết nữa. Rốt cuộc tôi là lốp dự phòng hay là bọn họ?” Cố Lăng Kiệt tức giận nói.
Lốp dự phòng?
Rõ ràng là anh quá cường thế, bá đạo đi vào cuộc đời cô.
Vốn cô không định qua lại với anh, làm gì cũng là lỗi của cô, là cô đào hoa phóng đãng, là cô chơi đùa tình cảm!!!
Ánh mắt Trần Niệm lạnh đi vài phần, đanh mặt lại: “Anh cho mình là lốp dự phòng thì chính là lốp dự phòng. Anh nhận định thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tôi. Giờ tôi muốn thay quần áo, mời anh ra ngoài.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy vai cô, đẩy cô vào tường, mắt đỏ lên: “Em không quan tâm đến tôi như vậy sao? Tôi thấy như vậy, đến giải thích em cũng không thèm giải thích?”
“Anh không tin tôi, tôi có giải thích thế nào cũng vô dụng.”
“Em bảo tôi phải tin thế nào?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, sắc bén nhìn cô.
Ánh mắt Trần Niệm trở nên tiêu điều: “Nếu anh đã không tin, tôi cần gì nhiều lời. Nếu anh muốn kết thúc quan hệ, vậy kết thúc đi.”
Cố Lăng Kiệt mím môi nhìn cô, đôi đồng tử đen nhánh dính chặt trên người cô, hô hấp dần trở nên không ổn định, toàn bộ phả lên mặt cô.
“Kết thúc có phải không?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
Trái tim Trần Niệm chua xót, thế nhưng, vốn không định bắt đầu, kết thúc, cũng không quá băn khoăn, liền gật đầu.
“Đừng có mơ, không thể nào. Tôi chờ em ở ngoài.” Cố Lăng Kiệt ra ngoài, bóng lưng có chút chán chường.
Trần Niệm ngây người một hồi, thở dài, trong mắt mê man không rõ.
Tội của một người, muốn liên lụy tới bao người yêu thương, mới có thể giải thoát.
Cô lau nước mắt, nhìn bản thân trong gương.
Không phải nói phẫu thuật chỉnh hình, đổi tên, là có thể thay đổi vòng xoay số phận vốn có của bản thân sao?
Vì sao, cô cảm thấy quay một vòng, rồi lại quay lại điểm xuất phát chứ?
Lau nước mắt, dùng nước lạnh rửa mặt, lau đi nước trên mặt, mắt có chút hồng, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giải tỏa tinh thần, rồi lại mở mắt, đã bình tĩnh trở lại, thay quần áo, ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt đã hút 3 điếu thuốc, đang hút điếu thứ 4.
Trần Niệm đi tới giằng lấy điếu thuốc trong tay anh, dập vào gạc tàn: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, mạnh mẽ, hung mãnh, sục sôi.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ dung hòa với mùi thuốc xông vào lục phủ ngũ tạng của cô, Trần Niệm căn bản không thể chịu nổi.
Theo những gì cô hiểu về Cố Lăng Kiệt, vào lúc này, cô mà đẩy anh ra, anh sẽ hôn càng sâu hơn, cô càng không chống đỡ nổi, chỉ có thể mặc anh hôn mình.
Cố Lăng Kiệt hôn cô khoảng 5 phút mới buông ra, ánh mắt mang theo tia thống khổ, hỏi: “Em học tâm lý học, em cho tôi biết, giờ tôi nên làm thế nào.”
“Trên thế giới, chuyện quấy nhiễu trái tim con người nhất, là hai loại tình cảm, một cái là không có được, một cái là đã mất đi. Trên thực tế, vượt qua loại chướng ngại tâm lý này, sẽ phát hiện ra, trên đời này còn có rất nhiều người ưu tú hơn.”
“Em nghĩ như vậy sao? Vì thế, sẽ quên đi một đoạn tình cảm rất nhanh, cho dù đoạn tình cảm đó khắc cốt ghi tâm?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
“Tôi nghĩ sao không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ thế nào.” Trần Niệm dịu dàng nói.
“Tôi muốn ở bên em, sống cuộc sống bình dị, mỗi ngày không cần xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ cần cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ăn tối, ngủ cùng một giường, có thể cùng nhau thảo luận chuyện học hành của con cái, chuyện trưởng thành của chúng, bàn luận những chuyện phiền phức trong cuộc sống, cùng nhau đi tới đầu bạc răng long là được.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, viền mắt đỏ lên.
Đúng là anh yêu cầu không nhiều, đừng để anh chờ mãi là được.
Trần Niệm cũng hồng hồng khóe mắt, cảm xúc khó khăn lắm mới không chế được, trở nên xúc động, nước mắt lăn dài.
Cô mong muốn có cuộc sống mà Cố Lăng Kiệt nói kia, đó mới là gia đình, nơi mà cho dù trôi dạt nơi đâu, cũng muốn trở về.
Cả đời người, đến một cách cô đơn, tìm tìm kiếm kiếm, trưởng thành cũng cô đơn, làm việc cũng cô đơn, chỉ là vì tìm kiếm một người có thể ở bên, sẽ không còn cô đơn nữa, linh hồn cũng có chốn đi về, cho tới khi chết cũng không cảm thấy uổng phí một đời.
Nhưng, cô sợ mình ở lại bên anh, chỉ khiến anh diệt vong.
Anh diệt vong rồi, thế giới của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cô chỉ muốn, lặng yên ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, chăm sóc tiểu Diễn, đối với cô mà nói, đã thỏa mãn rồi.
Cố Lăng Kiệt thấy cô khóc, tất cả tức giận, oán giận, không cam tâm, đều hóa thành thương tiếc, hôn lên nước mắt của cô: “Tiểu Niệm, chúng ta có thể.”
Trần Niệm gật đầu.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: “Đói rồi chứ? Chúng ta đi ăn cơm.”
Trần Niệm lắc đầu: “Em đặt đồ về ăn đi, cùng nhau ra ngoài ăn quá nguy hiểm.”
“Em nói nguy hiểm là có ý gì?” Cố Lăng Kiệt sắc bén hỏi.
“Em không muốn để người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta.” Trần Niệm nói.
“Nếu sau khi bị người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta, sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
“Em không muốn nói về vấn đề này.” Trần Niệm muốn rời khỏi lòng Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy cô, không cho cô rời đi: “Trần Niệm, em là đồ nhát gan, gặp chút chuyện liền thích rúc vào vỏ ốc của mình.”
“Đó là do anh không biết quá khứ của em, tính cách của em được hình thành thế nào. Đúng là em nhát gan, nhưng nhát gan có gì không tốt chứ? Trước cái chết, chính là to gan và không biết tự lượng sức mình. Tính cách em chính là như vậy, anh thích thì thích, không thích thì thôi.”
Cố Lăng Kiệt buông lòng Trần Niệm.
Trần Niệm đứng dậy.
Cô không dám nhìn Cố Lăng Kiệt, lấy điện thoại bàn, gọi cho lễ tân đặt đồ ăn.
Nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, nhìn về phía cửa, Cố Lăng Kiệt ra ngoài rồi.
Trái tim cô trầm xuống, ngắt máy, vô lực nằm lên giường, ánh mắt thương cảm nhìn trần nhà…