Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 376: Chap-376




Chương 376: Lên Giường Với Tôi Hay Là Với Anh Ta, Nghĩ Cho Rõ Ràng Rồi Hãy Trả Lời.​

CHƯƠNG 376: LÊN GIƯỜNG VỚI TÔI HAY LÀ VỚI ANH TA, NGHĨ CHO RÕ RÀNG RỒI HÃY TRẢ LỜI.

Trong nháy mắt Trần Niệm cảm thấy hiu quạnh.

Cô không phải là cô gái mười tám tuổi, cô hiểu rõ ý nghĩa câu nói của người đàn ông. Buổi tối ở lại với anh ta không phải đơn thuần chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm.

Cô cúi đầu, hai bàn tay xoắn vào nhau dưới gầm bàn.

Cô không hề muốn...

Alan nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô, hàng lông mi thật dài tạo thành bóng mờ phía dưới mắt, nhìn thật điềm tĩnh lại đáng yêu.

Anh ta không ngừng dựa sát vào cô, môi anh ta hôn lên đôi mắt cô, lại tiếp tục dời xuống phía dưới hôn lên môi cô.

“Thật là đúng lúc, vậy mà lại có thể gặp được hai người ở đây.” Giọng nói lạnh lẽo của Cố Lăng Kiệt vang lên.

Trần Niệm theo bản năng lùi về sau, ngước mắt nhìn Cố Lăng Kiệt, đối điện với đôi mắt đen kịt của anh.

Lông mày của anh hơi nhăn lại, rõ ràng không vui nhưng khóe miệng lại cứ cố giương lên.

“Cố tiên sinh cũng ở khách sạn này sao?” Alan rất khách sáo hỏi.

“Đúng vậy, ở đây khá thuận tiện. Tôi không quấy rầy hai người ăn cơm nữa.” Cố Lăng Kiệt đi ngang qua chỗ hai người, ngồi ở một chỗ cách bọn họ hơi xa.

Trần Niệm cảm thấy không thoải mái, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Alan khẽ bật cười ra tiếng.

Trần Niệm kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh cười cái gì?”

“Em rất đặc biệt, thoạt nhìn em cứng cỏi giống như ngọn cỏ dại, nhưng lại rất thẹn thùng.” Alan dịu dàng nói.

“Alan!” Trần Niệm kêu một tiếng, muốn nói lại thôi.

“Nếu như hôm nay em không tiện cũng không sao.” Alan dịu dàng nói, giống như anh ta nhìn ra được dáng vẻ không muốn của cô.

“Chuyện đó… ở nước của chúng em, đối với vấn đề nam nữ bảo thủ hơn ở Anh, đương nhiên bảo thủ đến mức độ nào cũng tùy theo từng người...” Trần Niệm hơi dừng lại.

“Anh sẽ không miễn cưỡng em.” Alan mỉm cười hứa hẹn nói.

Ánh mắt của Trần Niệm hơi lóe lên.

Alan rất tốt, rất lịch sự, rất nho nhã, ngoại trừ tướng mạo, bối cảnh thân phận ra ngay cả tính cách cũng không còn gì để chê.

Cô và anh ta tiếp xúc lâu dài chắc hẳn sẽ không mệt.

Nhưng anh ta càng tốt như vậy cô lại càng cảm thấy có gánh nặng.

Mục đích qua lại của cô và anh ta vốn dĩ không đơn thuần, có lẽ cô chỉ lợi dụng anh ta như một cọng cỏ cứu mạng.

“Xin lỗi.” Trần Niệm nói xin lỗi.

“Không sao, là tại anh quá vội. Em có lo lắng của em, có lẽ anh vẫn chưa đủ tốt hy vọng thời gian có thể cho anh cơ hội để chứng minh cho em thấy anh rất phù hợp với em.” Alan nắm chặt tay Trần Niệm.

“Xin lỗi.” Trần Niệm lại nói xin lỗi một lần nữa.

Alan cúi đầu hôn trán cô dịu dàng nói: “Đối với anh, em mãi mãi đừng nói lời xin lỗi, bởi vì đều do anh cam tâm tình nguyện. Vậy có cần đi tới chỗ anh ngồi một lát hay không?”

“Được.” Trần Niệm thoải mái đáp.

“Phục vụ, tính tiền.”

Nhân viên phục vụ tiến lên, lễ phép nói: “Anh à, người khách ngồi ở bàn bên kia đã thanh toán cho hai người rồi.”

Alan nhìn về phía Cố Lăng Kiệt bên kia, anh ngồi quay lưng lại với bọn họ, cao ngạo mà tự phụ.

Alan móc từ trong ví ra hai trăm đô la đặt lên bàn: “Cậu cảm ơn người khách ngồi bên kia dùm tôi, nhưng thức ăn của chúng tôi gọi thì chúng tôi tự trả tiền.”

Alan nắm tay Trần Niệm rời đi.

Cố Lăng Kiệt quay đầu nhìn về phía bọn họ, bàn tay nắm cái ly cao cổ dùng thêm sức, rắc một tiếng ly thủy tinh bể nát, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay của anh, máu tươi hòa lẫn vào rượu vang chảy từ lòng bàn tay ra ngoài.

Anh đứng dậy bước nhanh ra cửa.

“Anh à, người khách bên kia nói họ tự thanh toán rồi.” Nhân viên phục vụ giải thích.

“Tôi chỉ là muốn trả tiền cho người phụ nữ của tôi.” Cố Lăng Kiệt không thèm nhìn nhân viên phục vụ nói.

Trần Niệm và Alan đứng trước cửa thang máy chờ thang máy.

Cố Lăng Kiệt đứng sau lưng cô, cô không cần quay đầu cũng biết anh đã đến rồi, sống lưng thẳng tắp, hít thở vững vàng.

Alan cũng nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, anh ta mỉm cười chào hỏi: “Anh Cố nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?”

“Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng trả lời lại một câu, ánh mắt của anh càng lạnh lùng hơn nhìn Trần Niệm: “Cô Trần biết một chút y thuật chứ? Trước đây tôi nhìn thấy cô đã dám phẫu thuật cho người bị vỡ động mạch.”

“À, chỉ là học cơ bản mà thôi, cũng không tinh thông.” Trần Niệm nho nhã lịch sự trả lời.

“Vậy cô có thể băng bó tay cho tôi được không?” Cố Lăng Kiệt quái gở nói.

Lúc này Trần Niệm mới nhìn tay của anh, phát hiện máu vẫn còn đang chảy xuống, trong lòng căng thẳng cúi đầu nói: “Được thì được, có điều chỗ này không có băng gạc và thuốc chống viêm. Gần đây có tiệm thuốc, tốt nhất là anh nên đến tiệm thuốc băng bó đi.”

“Cô không chịu hỗ trợ thì thôi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, tỏ rõ anh không vui.

Thái độ không vui kia của anh nặng nề đè lên lòng cô, trong lòng Trần Niệm cũng cảm thấy không thoải mái.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy mở ra.

Cố Lăng Kiệt bước qua bọn họ đi vào trong.

Trần Niệm thở dài một hơi, cô vẫn đúng là không thể bỏ mặc anh bị thương, mặc kệ anh tự giận mình như vậy được.

“Tôi đây thật sự là không có băng gạc và thuốc chống viêm.” Trần Niệm nói lại lần nữa.

“Alan, tôi không muốn đi tiệm thuốc, cũng không muốn tới bệnh viện, anh có thể giúp tôi đi mua một ít băng gạc và thuốc chống viêm không?” Cố Lăng Kiệt lạnh như băng hỏi Alan.

Alan khẽ mỉm cười “Được, anh ở phòng nào, tôi mua đưa tới cho anh.”

“Phòng số 1109. Làm phiền anh rồi.”

Alan nhìn Trần Niệm: “Vậy em đến phòng số 1109 trước, đợi anh vài phút.”

Trần Niệm gật đầu.

Cô đi theo Cố Lăng Kiệt tới phòng 1109, Alan đi xuống mua băng gạc và thuốc chống viêm.

Cố Lăng Kiệt mở cửa phòng, ra dấu cho cô đi vào trước.

Trần Niệm đoán trước anh cũng sẽ không làm gì cô, chỉ là bây giờ Cố Lăng Kiệt rất quái gở, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô đi vào, Cố Lăng Kiệt đi theo cô vào trong, đóng cửa lại.

“Ầm” một tiếng, bóng lưng Trần Niệm cứng ngắc, cô lấy thái độ giải quyết việc chung nói: “Tôi xử lý vết thương cho anh trước.”

Cố Lăng Kiệt ngồi trên ghế sô pha nhìn cô.

Trần Niệm đứng tại chỗ, cô luôn cảm thấy lúc này Cố Lăng Kiệt có gì đó hơi là lạ.

“Không phải cô đến đây xử lý vết thương cho tôi sao? Còn đứng đó làm gì?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Trần Niệm cầm khăn giấy đi tới, nắm chặt tay phải bị thương của Cố Lăng Kiệt lau vết máu, nhìn trong lòng bàn tay của anh có bốn chỗ bị thương, trong đó có một chỗ bị thương rất sâu, nhìn thấy cả thịt bên trong.

“Anh làm sao bị thương thành thế này chứ?” Trần Niệm kinh ngạc nhìn Cố Lăng Kiệt.

Anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt lạnh như nước hồ thu: “Tôi nhớ trước đây cô nói, cô vừa mới chia tay với bạn trai không lâu, vì không muốn đau lòng nữa nên cô rời khỏi thành phố cũ. Theo cách nói này của cô, chắc hẳn tình cảm của cô dành cho bạn trai trước rất sâu đậm, thế mà nhanh như vậy cô đã có thể lên giường với người đàn ông khác rồi?”

Trần Niệm nghe được ý mỉa mai của Cố Lăng Kiệt, vẻ mặt trầm xuống không khách sáo nói: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh Cố chứ?’

“Đương nhiên là có. Sau này cô giữ con giúp tôi, nhà dột từ nóc xuống. Nếu như cô là người có cách sống như vậy tôi lo con tôi sẽ học theo cái xấu của cô.” Cố Lăng Kiệt có lý chẳng sợ, không vui nói.

“Vậy thì anh đừng mời tôi làm gia sư nữa.” Vành mắt của Trần Niệm đã đỏ lên.

Cố Lăng Kiệt đứng dậy, tốc độ rất nhanh, nâng cô lên đồng thời hướng về phía cô, ép cô tới ghế sofa trước mặt anh, hai cơ thể ép sát nhau, sát đến nỗi gió thổi không lọt.

Anh nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô muốn lên giường với anh ta hay là muốn lên giường với tôi, nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.