Chương 375: Đêm Nay Ở Lại Với Anh
CHƯƠNG 375: ĐÊM NAY Ở LẠI VỚI ANH
Lưu San nắm chặt áo sơ mi của Thẩm Diên Dũng, dùng sức khá mạnh, các đường gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, vai cô cũng thoáng rung.
Trần Niệm quay người lại, không có ý định bước vào.
Cô biết rằng Lưu San không phải do cảm động, mà là cảm xúc bị kích động.
Cô ấy vốn sống cuộc sống bình dị, hạnh phúc, yên ổn, mỹ mãn, khi gặp những vấn đề lặt vặt trong cuộc sống, cô ấy xử lý, cô ấy hài lòng, cô ấy vô tư vui vẻ giao lưu với bạn bè.
Nhưng hiện tại, cô ấy lại bị cuốn vào cuộc sống của hoàng tộc và chính trị.
Trần Niệm cảm thấy khó chịu, cô lái xe đi đến khách sạn mà trước đây có tổ chức phiên đấu giá, cô nhớ Alan đang ở đó, trên đường đi, cô rút điện thoại ra và gọi cho Alan trên đường đi.
“Alan, tôi là Trần Niệm, anh đã về chưa?” Trần Niệm nhẹ nhàng hỏi.
“Giờ anh còn đang trên tàu, chắc khoảng bốn tiếng nữa anh mới về đến khách sạn, tối nay cùng anh đi ăn nhé.” Giọng nói ấm áp của Alan truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.
“được.”
“Vết thương trên cánh tay em đỡ hơn chưa?” Alan quan tâm hỏi.
“Vâng. Hẹn gặp lại anh tối nay.” Trần Niệm nhớ lại phản ứng lúc nãy của Lưu San, mắt cô bị bao phủ đầy hơi nước, và những hơi nước đó kết tụ lại thành giọt nước long lanh chảy ra từ khóe mắt của cô.
Cô lau sạch nước mắt, hít một hơi sâu, lái xe đến bệnh viện, thay băng gạc, truyền thêm hai bình nước biển, xong, cô gọi điện cho Alan.
“Anh vừa định gọi điện thoại cho em, chúng ta như vậy có coi là thần giao cách cảm không.” Alan vừa cười vừa nói.
“Em đến cửa khách sạn đợi anh.” Trần Niệm nói ngay.
“Lên nhà hàng trên lầu bốn đi, chỗ đó có thể ngồi nghỉ ngơi, âm nhạc du dương rất tuyệt, muốn ăn thì em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh, khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ có mặt.” Alan nhẹ nhàng dặn dò.
Trần Niệm khẽ cong môi.
Nếu như cô gặp được Alan vào mười năm trước, chắc có lẽ cô sẽ yêu anh nhiều, anh đúng thật là người tình hoàn mỹ.
Chỉ có điều là Trần Niệm của bây giờ, thương tích khắp người, tim cô cũng đã chết trên cái đảo hoang đó rồi, nguyện vọng lớn nhất bây giờ của cô chính là chăm sóc tốt Tiểu Diễn.
Cô cúp điện thoại, vừa đến nhà hàng của khách sạn được khoảng mười phút thì Alan cũng vừa đến, dáng vẻ phong trần, mang theo mùi vị ẩm ướt của biển, có lẽ vì anh đã hai ngày một đêm không ngủ nghỉ, nên quầng thâm đen dưới đôi mắt hiện rõ trên làn da trắng của anh, nhưng có vẻ như là nó không làm giảm đi khí chất quý tộc của trên người anh.
“Đợi anh lâu không. Xin lỗi em nhé.” Alan kéo ghế và ngồi xuống, rất ga lăng đưa thực đơn cho cô: “Phiền em thân yêu, cô gái phụ trách nấu ăn cho Stephen không thấy đâu, bữa sáng với bữa trưa anh chưa ăn no, em gọi nhiều một chút nhé.”
Hạ Hà trưa ngày hôm qua đã làm xong cơm tối, bọn họ tối qua ăn cũng tàm tạm, cô rất lo Cố Lăng Kiệt phát hiện sự vắng mặt của Hạ Hà, nhưng phản ứng của Cố Lăng Kiệt ngày hôm qua rất bình thường.
Hoặc có thể nói rằng anh luôn khiến cho cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Dù sao đi nữa, Cố Lăng Kiệt không đi bắt Hạ Hà là tốt rồi, không cần biết là anh cố tình muốn mặc kệ Hạ Hà, hay là cơ bản anh không phát hiện sự việc.
“Cho tôi hai phần combo bò phi lê, một phần gan ngỗng, một phần salat trái cây, hai phần hải sản tươi, hai phần súp, một phần cánh gà, một phần khoai tây chiên, và một phần nhỏ đồ tráng miệng, cám ơn.” Trần Niệm hoàn thành việc gọi món một cách thành thạo, cô nhìn sang Alan: “Anh còn muốn gọi thêm gì không?”
“Em gọi rất hợp ý anh.” Alan khách sáo nói, tay đẩy một hộp nữ trang vuông nhỏ màu xanh dương đến kế bên tay cô.
Trần Niệm nhìn Alan tỏ vẻ không hiểu.
“Anh đã nói là có quà cho em, nhất định em phải nhận lấy.” Alan dịu dàng nói.
Trần Niệm mở hộp trang sức ra, nhìn thấy chiếc vòng cổ bằng ngọc thạch, đó là vòng cổ mà Alan đã tốn 45 tỷ đấu giá để có được.
“Cái này, không phải là bà nội anh kêu anh mua sao? Anh tặng cho em hình như không hợp lý thì phải.” Trần Niệm đóng hộp lại.
“Bà nội trước đây có một cái vòng cổ cẩm thạch, bà tặng cho con dâu lớn của bà, mẹ của anh không có, bà muốn anh mua vốn dĩ là muốn tặng cho vợ anh, anh nhận định người đó chính là em.” Alan cười mỉm và nói, mắt nhìn Trần Niệm không chớp.
Mắt Trần Niệm ánh lên một chút bàng hoàng: “Em với anh mới quen biết có mấy ngày thôi, nếu nói nhận định thì hình như sớm quá, những lời này của anh nên nói với mẹ của con tương lai mới phải, anh chưa hiểu em đâu.”
“Nhưng anh càng sợ em bị người khác cướp đi hơn.” Alan cười nói.
“Người phụ nữ mà có thể bị người khác cướp đi thì cũng không phải là duyên tốt của anh, với lại, tuy nói vòng cổ này là dành tặng cho vợ anh, nhưng mà, do anh tặng hay bà nội anh tặng, trước cưới hay sau cưới đều khác nhau.
Cái mà bà nội anh cần là sự tôn trọng, nếu có một ngày em quyết định lấy anh, khi đi ra mắt bà nội của anh, cái em cần cũng không phải là vòng cổ này, mà là sự đón nhận.” Trần Niệm nghiêm túc nói.
“Làm sao đây? Càng tiếp xúc với em thì anh càng thích em nhiều hơn.” Alan buột miệng nói.
“Giai đoạn đầu của tình yêu luôn rất đẹp, do chịu ảnh hưởng của chất kích thích mang tên dopamine, họ chỉ nhìn thấy ưu điểm của đối phương, sau đó theo thời gian, khi mà nhìn thấy khuyết điểm càng ngày càng nhiều, đến nỗi ưu điểm trước đây cũng trở thành khuyết điểm, nếu có một ngày, anh có thể chấp nhận hết toàn bộ khuyết điểm của em, thì lúc đó mới đúng là anh đã yêu em.” Trần Niệm cười nói, coi như đã đáp trả lời tỏ tình của anh.
“Anh trông mong đến ngày đó.” Alan mỉm cười, cũng không ép cô nữa.
Phục vụ đưa lên từng món ăn của họ.
Trần Niệm ăn một lúc, bụng không còn cảm giác khó chịu do đói, cô nhìn Alan, nghiêm túc nói: “Có chuyện này, trước khi em nói, anh có thể hứa với em là sẽ giữ bí mật giùm em không?”
“Đương nhiên.” Alan trả lời không cần suy nghĩ.
“Thẩm Diên Dũng có vợ, chuyện này anh biết không?” Trần Niệm hỏi.
“Anh ta là tổng thống trẻ tuổi nhất, nhà chính trị kiệt xuất nhất nước A, ngoại trừ gặp anh ta trên tivi, ngoài đời anh cũng có gặp qua một hai lần, là một người phong thái nho nhã, vợ của anh ta cũng đẹp quý phái.” Alan bình luận.
“Lưu San muốn đưa con trai của cô ấy rời khỏi Thẩm Diên Dũng, chỉ cần thỏa thuận xong điều kiện với Mặc Băng, Thẩm Diên Dũng đồng ý để Lưu San đưa con trai đi du lịch nước ngoài một tháng, thời gian đó sẽ là cơ hội tốt để Lưu San trốn thoát, anh có giúp em được không?” Trần Niệm thành khẩn hỏi.
“Vậy thì để họ đến du lịch ở Anh Quốc, ở chỗ khác anh không làm gì được, nhưng đến Anh Quốc, anh có thể bảo đảm, khiến cho họ mất tích không còn dấu vết, Thẩm Diên Dũng sẽ không tìm thấy được.” Alan cười, hứa với cô.
“Vậy em thay Lưu San cám ơn anh trước nha.”
“Nhưng mà, anh có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?” Alan cầm tay Trần Niệm nói.
“Anh nói đi.” Trần Niệm liền trả lời.
“Anh là bạn trai của em, tay mắt của Thẩm Diên Dũng rất nhiều, có lẽ anh ta sẽ biết được, Lưu San mất tích ở Anh Quốc, anh ta cũng sẽ đoán được là do anh làm, em lại ở nước A, anh lo em sẽ gặp nguy hiểm, em có thể ở lại Anh Quốc với anh không.” Alan đưa ra yêu cầu.
“Em càng ở lại Anh quốc thì càng chứng minh là do anh làm, dù Thẩm Diên Dũng có một tay che trời đi nữa, cũng không hại chết em được đâu.” Trần Niệm khéo léo thể hiện rõ ý không muốn đi.
Ánh mắt Alan hơi tối sầm lại, cúi đầu, hôn nhẹ lên tay Trần Niệm, lộ vẻ buồn: “Anh thừa nhận bản thân anh chưa đủ tốt, chưa thể khiến em rung động, lại càng không khiến em có thể rời bỏ quê nhà đi theo anh được.”
Trần Niệm có cảm giác tội lỗi như đang lợi dụng anh: “Một tháng em có bốn ngày nghỉ, em sẽ qua Anh Quốc tìm anh, mỗi tháng cũng sẽ đi cho đến khi anh không cần em nữa mới thôi.”
Alan dịu dàng xoa nhẹ môi của cô, mắt anh ánh lên một chút hoen đỏ: “Đêm nay, hãy ở lại với anh.”