Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 374: Chap-374




Chương 374: Từ Nay Về Sau Mạng Sống Của Em Là Của Anh​

CHƯƠNG 374: TỪ NAY VỀ SAU MẠNG SỐNG CỦA EM LÀ CỦA ANH

Hình vừa được gửi đi, Thẩm Diên Dũng liền lập tức gọi lại.

“Chuyện này là sao?” Thẩm Diên Dũng thét chói tai.

“Đã xảy ra chuyện gì chẳng phải anh là người hiểu rõ hơn tôi sao? Thẩm Diên Dũng, anh không thích tôi thì cứ bảo tôi cút đi, tôi bảo đảm sẽ đi xa thật xa, chứ không lởn vởn trước mặt anh Thẩm đây để cho anh ngứa mắt, anh phái người tới bắt tôi thôi thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng tại sao anh lại giết bạn tôi.” Lưu San lạnh lùng chất vấn.

“Về chuyện này anh sẽ cho em một câu trả lời.” Thẩm Diên Dũng nói xong, cúp điện thoại luôn.

Trần Niệm nhìn cô phân tích: “Khả năng là do Thẩm Diên Dũng làm rất nhỏ, có thể là do một tên thủ hạ bằng mặt nhưng không bằng lòng với anh ta làm ra.”

Lưu San nhìn Trần Niệm với đôi mắt đỏ quạnh: “Anh ta là thủ lĩnh của tổ chức đó, thủ hạ của anh ta muốn giết tớ! Đánh chó cũng nên nhìn mặt chủ, cho dù không phải Thẩm Diên Dũng làm thì cũng là do Thẩm Diên Dũng dung túng, nếu không những tên đó làm sao dám, dù gì anh ta cũng là tổng thống của nước A.”

“San à, chuyện không thể đơn giản như một cộng một bằng hai được.” Trần Niệm nói với ý sâu xa.

“Tớ phải đi.” Lưu San rơm rớm nước mắt, đứng dậy đi thẳng, không nói thêm một lời, bởi vì nơi này không chỉ có cô và Trần Niệm.

Trần Niệm hiểu ý của câu “Tớ phải đi” là gì.

Hai năm qua, Lưu San gánh chịu biết bao uất ức khi ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, vốn không phải là cô ấy cam tâm tình nguyện đến bên cạnh Thẩm Diên Dũng, sự việc lần này chẳng qua chỉ là giọt nước làm tràn ly, làm cô ấy thêm quyết tâm rời đi.

Hơn nữa, cô cũng ủng hộ Lưu San bỏ đi, mấy chuyện ám sát như vậy nếu đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ kêt thúc, một người đơn thuần như San mà ở bên cạnh một người như Thẩm Diên Dũng thì quá nguy hiểm.

Alan đỡ Trần Niệm ngồi lên ghế sofa rồi dặn dò: “Phải rạng sáng em mới vào đến bờ được, ở thành phố X anh có mấy người bạn, anh sẽ bảo bọn họ đi đón các em, các em chỉ là hai cô gái, anh không an tâm.”

Trần Niệm lắc đầu: “Không cần làm phiền bạn anh đâu, em kêu người tới đón, sẽ rất an toàn, anh yên tâm đi.”

“Đây không phải là chuyện phiền toái mà là chuyện nên làm, em là bạn gái của anh, hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc em.” Alan dịu dàng nói.

“Không phải là em từ chối anh, em nghĩ anh đại khái cũng biết thân phận của San rồi, càng ít người biết thân phận của cô ấy càng tốt, sẽ có người đặc biệt tới đón chúng em, sau khi đến nơi, em sẽ gọi điện cho anh để báo bình an.”

Alan thấy Trần Niệm đã quyết, anh mà nói thêm sẽ khiến cho người ta chán ghét nên đành mỉm cười gật đầu: “Tối nay anh sẽ đợi điện thoại của em, đừng để anh lo lắng.”

Sau khi Alan rời khỏi ca-nô, thì ca-nô liền khởi động, ngoài người lái ca nô còn có quản gia đi theo.

Lưu San đứng ở đầu thuyền, tâm trạng nặng nề nhìn vào mặt biển vô tận.

Trần Niệm biết tâm trạng của cô ấy không tốt nên cũng không gọi, để cho cô ấy tỉnh táo lại một chút cũng tốt.

Nửa tiếng sau, Lưu San vào trong, đến bên cạnh Trần Niệm, kiên định nói: “Lần này tớ nhất định phải đạt được thỏa thuận với Mạc Băng.”

“Thẩm Diên Dũng là con người già dặn trước tuổi, lòng dạ thâm sâu, tâm tư kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt, nếu anh ta đồng ý để cho cậu đưa Tiểu Bối đi du lịch một tháng thì khẳng định là còn có sự sắp xếp khác.” Trần Niệm phân tích.

“Vậy phải làm thế nào?” Lưu San hoảng hốt: “Tớ không muốn sống cùng với anh ta nữa, tớ sợ anh ta, cũng sợ Tiểu Bối sẽ trở thành người như anh ta.”

“Đi, lúc Thẩm Diên Dũng không đề phòng phải đi ngay.” Trần Niệm đề nghị.

“Chỉ cần tớ đưa Tiểu Bối theo, anh ta nhất định sẽ đề phòng.” Lưu San phiền não thở dài một hơi.

“Vậy thì đừng nên để cho anh ta biết cậu đưa Tiểu Bối đi.” Ánh mắt của Trần Niệm lóe lên.

“Là sao, tớ nên làm như thế nào?”

“Thứ sáu tuần này là tiệc sinh nhật của con gái Mạc Băng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tham gia, Stephen cũng sẽ đi, còn Thẩm Diên Dũng dù sao cũng là tổng thống của nước A, không thích hợp lộ mặt, anh ta tuyệt đối sẽ không ngờ rằng cậu sẽ bỏ trốn vào ngày hôm đó.”

“Còn Tiểu Bối thì sao? Nếu tớ tham gia bữa tiệc thì khẳng định là không thể đưa Tiểu Bối theo, bảo vệ biệt thự của Thẩm Diên Dũng rất nghiêm chỉnh, cậu cũng biết, chị Dương và dì Trương vẫn luôn canh chừng, bọn họ sẽ báo cáo lại bất kì chuyện gì dù là nhỏ nhất, hơn nữa, bọn họ từ trước đến giờ vẫn chưa từng đưa Tiểu Bối ra ngoài biệt thự chơi.” Lưu San phiền muộn trong lòng.

“Thật ra thì cách tốt nhất là cậu cứ đi trước, đến nước D ở một năm đã, đến đó hãy ổn định cuộc sống tại nước D, thứ hai, khi Thẩm Diên Dũng bỏ công sức ra tìm cậu thì tớ sẽ có cơ hội lén đưa đứa bé ra.” Trần Niệm đề nghị.

“Như vậy Thẩm Diên Dũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu. Tớ không thể làm như vậy, hay là đợi tớ bàn xong chuyện hợp tác đã, Thẩm Diên Dũng đồng ý để cho tớ đưa theo con đi du lịch.”

Trần Niệm biết Lưu San lo lắng cho cô, nhưng Lưu San càng vì cô mà hy sinh thì cô lại càng thấy khó chịu trong lòng.

Bọn họ đến được biệt thự của Thẩm Diên Dũng thì đã là bốn giờ sáng.

Lưu San chăm sóc cho con xong rồi mới đi ngủ, còn cô thì gọi điện thoại cho Alan.

“An toàn về đến nhà rồi à?” Alan dịu dàng hỏi.

Trần Niệm trầm mặc, trong đầu thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Cô muốn nhờ Alan giúp đỡ, dẫu sao Alan cũng là hoàng tộc của nước Anh nhưng món nợ ân tình này cô không biết phải làm sao để trả anh ấy.

“Em đến nhà rồi, Alan, ngày mai anh trở về à?” Trần Niệm dò hỏi.

“Ừ, anh về, nhưng không sớm lắm đâu, có thể là phải đến tối lận.” Alan áy náy.

“Vậy tối mai gặp lại.”

Alan cười thành tiếng: “Được. Tối mai gặp, không còn sớm nữa, em lại còn bị thương, nhanh đi nghỉ đi, chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

“Ngủ ngon. Mơ đẹp nhé.”

Trần Niệm lúc tắm không làm ướt cánh tay phải, nằm lên giường đã là năm giờ sáng, mơ mơ màng màng ngủ.

Cô bị cơn đói bụng đánh thức, lúc tỉnh dậy thì đã ba giờ mười lăm phút chiều rồi.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô liền đi tìm Lưu San.

Vào phòng liền thấy Thẩm Diên Dũng đang ngồi trên ghế sofa, anh ta mặc áo sơ mi trắng, cổ áo, ống tay áo, vạt áo đều là màu đen, lạnh lùng và tàn khốc, ánh mắt bén nhọn nhìn người đàn ông đang quỳ trên sàn nhà, đưa cây súng lục cho Lưu San, trầm giọng nói: “Bây giờ anh ta giao cho em xử lý.”

Lưu San giết gà còn không dám huống chi là giết người.

Cô ngồi xuống trước mặt người đàn ông đang quỳ: “Tôi sẽ không giết anh, tôi chỉ muốn biết, tại sao anh muốn bắt tôi, tại sao ngay cả bạn của tôi anh cũng không buông tha.”

Người đàn ông đang quỳ trừng mắt với Lưu San, hung hãn nói: “Bởi vì cô không xứng.”

Gã ta vừa dứt lời, Thẩm Diên Dũng liền vung tay tát một cái đau điếng.

Tát rất mạnh khiến cho người đàn ông đó ngã nhào trên sàn nhà.

Thẩm Diên Dũng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống: “Xứng hay không xứng không phải là chuyện mà cậu có thể phán xét, đó là chuyện của tôi.”

Ánh mắt của gã đang quỳ dưới đất bất chợt lóe lên một tia khác thường, rồi đoạt lấy khẩu súng trong tay của Lưu San chĩa vào Lưu San.

Thẩm Diên Dũng đứng ở trước mặt Lưu San, lạnh lùng khóa tay gã đàn ông trên sàn nhà lại.

“Tổng thống, cô ta không xứng đáng được ngài che chở, ngài đang tự hủy hoại chính mình.” Gã ta kích động nói.

Cơ mặt của Thẩm Diên Dũng căng thẳng, cay nghiệt lạnh lùng, ra lệnh: “Buông súng xuống cho tôi, tôi tha tội chết cho cậu.”

“Tôi lấy cái chết để chứng tỏ.” Gã đàn ông cầm khẩu súng bắn thẳng vào thái dương của chính mình, rồi ngã quỵ xuống sàn nhà, hai mắt vẫn còn mở trừng.

Thẩm Diên Dũng quay lại ôm Lưu San đang ú ớ vào lòng, trầm giọng nói: “Anh bảo đảm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.