Chương 373: Vì Sao Liều Chết Quay Lại
CHƯƠNG 373: VÌ SAO LIỀU CHẾT QUAY LẠI
Nhịp tim của Trần Niệm đột nhiên chậm mất một nhịp, hô hấp của cô trở nên khẩn trương, cô giải thích: “Trên thực tế, tôi không cố ý bị thương, tôi không nhìn thấy có người nổ súng về phía mình. Tôi không có ngốc như thế.”
“Em bớt làm những chuyện điên rồ đi, em liều chết quay lại là vì cái gì!” Cố Lăng Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, mắt anh đỏ ngầu, anh cố gắng đè nén cảm xúc sắp bộc phát của mình.
Có trời mới biết, lúc anh nhìn thấy cô lái xe xông đến, anh có bao nhiêu sợ hãi, trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh trống rỗng.
Trần Niệm buông tầm mắt xuống, lông mi dài che khuất dao động trong mắt cô.
Cô liều chết trở về, rốt cuộc là vì cái gì?
Thật ra cô và Lưu San đều có thể chạy trốn.
“Tôi…”
“Tôi không muốn nghe.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, anh đứng lên, dáng người thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh biết, câu trả lời của cô không phải là điều anh muốn nghe.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng xoay người đi ra ngoài cửa, anh đứng ở dưới gốc cây hòe, châm một điếu thuốc, bởi vì cảm giác nghĩ mà sợ, tay anh đang run rẩy, anh hút một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói dày đặc.
Anh thật vất vả mới tìm được cô, thật vất vả mới tìm được cô…
“Cho tôi một điếu thuốc, được không?” Không biết từ khi nào, Stephen đã đi đến bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đưa cho Stephen một điếu thuốc lá, châm lửa, hút một hơi, nhìn khói thuốc vây quanh người Cố Lăng Kiệt: “Đã mười năm rồi, tôi không vẽ tranh, cậu có biết vì sao không?”
Cố Lăng Kiệt thoáng liếc qua Stephen: “Ông không có linh cảm, hoặc là ông không cần dùng đến hội họa để diễn đạt cảm xúc của chính mình, theo thời gian, cảm xúc của ông bị mài mòn.”
“Bingo, hiểu rõ tôi chỉ có cậu mà thôi, cậu nói đúng, cuộc sống an nhàn, bình thản, cho dù có ra sức nghĩ, tôi cũng không thể vẽ ra một bức tranh có sức sống, vẽ xong cũng chỉ mang đi xé, vì thế tôi dứt khoát không vẽ. Thế nhưng hiện tại tôi lại có cảm hứng để vẽ.” Stephen cảm thán.
“Bởi vì có biến cố gì ư?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Đó cũng là một nguyên nhân, vừa rồi, trận đấu súng kia, tôi giống như từ trong cõi chết trở về, tôi vốn dĩ cho rằng mình phải chết, tôi nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô gái kia, cô ấy không sợ chết, lại sợ những người khác sẽ chết.” Stephen nhớ lại.
Cố Lăng Kiệt biết, cô gái mà ông ta nói đến là ai, chính là Trần Niệm.
Nghĩ đến dáng vẻ thấy chết không sờn của Trần Niệm, trong lòng anh có nỗi khổ riêng, quay mặt sang chỗ khác: “Ấu trĩ, ngu ngốc.”
“Nếu như không phải cô ấy, tất cả chúng ta đều đã chết, đừng giận cô ấy nữa, không nhiều người có được sự quyết đoán như cô ấy đâu. Nói một cách khác, lúc đầu cô ấy và bạn của cô ấy có thể chạy trốn, cô ấy lại quay trở về cứu chúng ta, có phải chứng minh, trong số chúng ta, có người còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô ấy không?” Stephen trấn an.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sâu xa nhìn về phía Stephen, ánh mắt anh liếc thoáng qua Alan đang dẫn Lưu San đến, hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Hộp thuốc cấp cứu đã chuẩn bị xong chưa? Ông đã báo cảnh sát chưa? Đã chuẩn bị thuyền chưa?”
“Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, cậu vào thăm cô ấy một chút đi.” Stephen còn chưa có nói xong đã thấy Cố Lăng Kiệt đi vào.
Lưu San chạy về phía Trần Niệm, nhìn thấy cánh tay và áo của Trần Niệm đều là máu, nước mắt của cô ấy lập tức chảy ra, Lưu San quỳ gối bên cạnh giường: “Tiểu Niệm, cậu không được chết.”
Trần Niệm chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô mở mắt, nói với Lưu San: “Cậu đừng sợ, tớ không chết, tớ không bị thương ở chỗ nguy hiểm, chỉ bị bắn trúng cánh tay, chỉ cần lấy viên đạn ra là được, một tuần là có thể hồi phục, cậu đừng khóc.”
“Được, tớ làm ngay đây. Tớ nhớ có mang theo thuốc gây tê.” Từ trong hộp cấp cứu, Lưu San lấy ra những thuốc cần dùng.
“Tớ bị thương ở cánh tay phải, cậu sử dụng phương pháp gây tê đám rối thần kinh cánh tay.” Trần Niệm nhắc nhở.
Lưu San gật đầu, tiêm thuốc tê.
Gây tê cánh tay cần một phút đồng hồ, Lưu San xé tay áo của Trần Niệm ra, vừa bôi thuốc sát trùng, vừa khóc.
“Cậu đừng khóc, khóc cũng vô dụng.” Trần Niệm trầm giọng nói, tay trái của cô giúp Lưu San lau nước mắt.
Lưu San hít mũi một cái: “Vừa rồi Tô Khánh Nam nói, phát hiện ra trên tay của đám người bịt mặt kia có ảnh của tớ, những người kia đến đây là nhằm vào tớ, nếu như không phải vì tớ, mọi người sẽ không có chuyện gì.”
“Tất cả nhân quả đều không bắt đầu từ cậu, cũng không kết thúc từ cậu, nói cho cùng, cậu chỉ là một người vô tội, những người này có tổ chức, có kỷ luật, không phải là người cậu có thể trêu chọc đến, cậu hiểu chưa?” Trần Niệm trấn an.
Lưu San gật đầu, dùng khăn giấy lau nước mắt, cô ấy ấn vào cánh tay của Trần Niệm mấy lần: “Cậu còn có cảm giác không?”
Trần Niệm lắc đầu.
Lưu San lấy đầu đạn ra khỏi cánh tay cô, tiêu viêm, sau đó băng bó lại, truyền dịch cho cô.
“Bây giờ chúng ta rời đi sao? Cậu còn cần phải đến bệnh viện xử lý, nếu như buổi tối phát sốt sẽ không tốt.” Lưu San nhắc nhở.
“Cậu hỏi thăm chủ nhân của nơi này, buổi tối có tiện ra biển không? Nếu như không tiện, không nên ép buộc.” Trần Niệm lễ phép nói.
“Để tớ đi hỏi.” Lưu San ra ngoài tìm Stephen.
Stephen còn đứng hút thuốc lá ở gốc cây hòe.
“Tuy bạn của tôi đã được làm phẫu thuật, nhưng tôi lo lắng cô ấy sẽ phát sốt, buổi tối ông có thể đưa chúng tôi trở về không?” Lưu San khách khí hỏi.
“Dĩ nhiên là có thể, bây giờ tôi sẽ sắp xếp xe đưa các cô ra bến tàu.” Stephen thoải mái đồng ý.
“Mặt khác bởi vì tôi mà thiếu chút nữa đã hại mọi người đều phải chết, tôi sẽ bồi thường tất cả tổn thất ở chỗ ông.”
“Được rồi, chút tiền đó, tôi vẫn có, hẹn gặp lại vào tối thứ bảy.” Stephen trầm giọng nói.
“Hẹn gặp lại vào tối thứ bảy.” Lưu San trả lời.
Lưu San trở về, Cố Lăng Kiệt còn đứng ở cửa, giữ kín như bưng nhìn hai người trong phòng, mím môi, ánh mắt anh u ám, tâm trạng khó đoán.
Alan nắm chặt lấy tay trái của Trần Niệm, thương tiếc nói: “Em lại cứu tôi một mạng.”
“Chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, không thể nói là tôi cứu anh.” Giọng nói của Trần Niệm dịu dàng, giống như nước ấm.
Ánh mắt Alan sáng rực, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Em là anh hùng của tôi.”
Anh hùng?
Alan thế mà dùng từ này để hình dung cô, cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Khóe miệng Alan cong lên, giọng điệu dịu dàng như nước: “Hôm nay tôi muốn ở lại đây, lát nữa em và Lưu San rời đi trước, chúng ta gọi điện sau, ngày mai tôi đi thăm em, tôi có thứ muốn đưa cho em.”
Trần Niệm gật đầu: “Gọi điện thoại sau.”
Lưu San đi qua người Cố Lăng Kiệt, đi vào trong nói với Trần Niệm: “Ngài Stephen nói chúng ta có thể đi.”
“Ừ.” Trần Niệm tự mình xuống giường, Alan bế cô lên, đi ra bên ngoài.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy ba người bọn họ đi ngang qua anh, anh trầm giọng nói: “Những người kia đến từ tổ chức có tên gọi Vô Hình, đại boss phía sau tổ chức đó, có lẽ là Thẩm Diên Dũng.”
Lưu San kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Anh nói, là Thẩm Diên Dũng cho người đến bắt tôi, giết chết mọi người? Làm sao có thể, chính Thẩm Diên Dũng là người bảo tôi thúc đẩy việc hợp tác này?”
“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết những điều này, rốt cuộc là Thẩm Diên Dũng sai người tới làm, hay là cấp dưới của anh ta tự mình quyết định, điều này tôi không biết.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Bây giờ tôi đi hỏi Thẩm Diên Dũng.” Lưu San tức giận nói, cô ấy lấy di động ra, tháo khăn bịt mặt của mấy người kia xuống, chụp ảnh, gửi cho Thẩm Diên Dũng…