Chương 371: Nếu Như Chết Cũng Không Thừa Nhận Là Bạch Nguyệt Thì Sao
CHƯƠNG 371: NẾU NHƯ CHẾT CŨNG KHÔNG THỪA NHẬN LÀ BẠCH NGUYỆT THÌ SAO
Trần Niệm kiên trì ngồi xuống đối diện Tô Khánh Nam, bên tay trái Cố Lăng Kiệt.
“Chúng ta chơi Five-card stud, cô đã biết quy tắc chưa?” Stephen ôn hoà hỏi.
“Tôi biết, nhưng không biết rõ lắm.” Trần Niệm cười khan.
“Không sao, chúng ta cũng không chơi giỏi lắm đâu, mỗi lá bài mười đô la Mỹ, mỗi lần gọi ít nhất mười đô la Mỹ, cứ vậy không ngừng tăng lên.” Stephen giảo hoạt nói.
Câu không ngừng tăng lên kia, Trần Niệm cũng biết là chơi không nhỏ.
Thế nhưng, thật ra cô có ưu thế, trong tình huống chơi Five-card stud mà không chơi bẩn, bên ngoài vận may thì chính là chơi trò tâm lý.
“Hy vọng mọi người thủ hạ lưu tình.” Trần Niệm nói.
“Ha ha !” Stephen cười lớn, bắt đầu chia bài.
Trần Niệm không nhìn con bài chưa lật, trên mặt có một lá A, chỗ Cố Lăng Kiệt có một con K, Tô Khánh Nam có một con J, Stephen cũng có một con K.
Bọn họ ít người, cách chơi là loại trừ 123456 đi, chỉ còn lại có 78910JQKA.
Mỗi lần Trần Niệm chủ động lấy bài đều gọi mức giá thấp nhất, đến sau cùng, trên chỗ Trần Niệm có bốn con bài là A Q J 10, Cố Lăng Kiệt có KKQQ, Stephen bài không tốt, khi bốc lá thứ ba đã bỏ bài, ông ta có ba lá là 10 7 Q, Tô Khánh Nam có K 10 10 10.
Trần Niệm nhìn thoáng qua con bài chưa lật, rất bình tĩnh buông xuống.
“Ba lá 10.” Stephen nói.
“Hai người đều thu được một con K, một người có là chưa lật là K, một người sẽ không có K, tiếp theo tôi theo mười nghìn đô, nhưng tôi không mang theo nhiều tiền mặt như vậy trên người, tôi có thể dùng chi phiếu không?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Dùng chi phiếu làm gì, tôi đổi cho cậu một trăm nghìn đô, tôi có tiền mặt.” Stephen nói.
“Cũng được.” Tô Khánh Nam vào tài khoản ngân hàng, chuyển cho Stephen một trăm nghìn đô la Mỹ.
Sau khi Stephen nhận được thì đi lấy tiền.
Cố Lăng Kiệt khép bài lại.
Trần Niệm mỉm cười: “Anh Tô cảm thấy một trăm nghìn đô la là đủ dùng rồi sao? Tôi đặt một triệu đô.”
Tô Khánh Nam sững sờ một chút, nhìn Trần Niệm chằm chằm: “Ở đây đã có ba con K rồi, cô chắc chắn đặt nhiều như vậy sao?”
“Anh Tô có thể nghi ngờ lá bài tẩy của tôi không phải là K, bỏ ra một triệu để lật lên là biết ngay thôi.” Trần Niệm bình tĩnh nói.
Tô Khánh Nam bắt đầu nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Niệm, lại chuyển ánh mắt qua chỗ Alan.
Alan ôn tồn tao nhã mỉm cười, vẻ mặt cũng không có gì khác thường.
“Anh chắc chắn để cho bạn gái chơi như vậy sao?” Tô Khánh Nam hỏi Alan.
“Tôi thua cũng được, cô ấy vui vẻ là tốt rồi.” Alan cưng chiều nói.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn về phía Alan, trong con ngươi nhìn như bình tĩnh ẩn giấu sóng to gió lớn, thu hồi ánh mắt, sắc mặt rõ ràng hơn một phần.
Tô Khánh Nam nở nụ cười không bình thường, khép bài lại, nhìn Trần Niệm vừa cười vừa nói: “Cô là phụ nữ, tôi không muốn hù dọa cô, ván đầu tiên, cô thắng.”
“Cảm ơn.” Trần Niệm cho Tô Khánh Nam nhìn con bài chưa lật, là một con 8 mà thôi.
Tô Khánh Nam bật cười.
Stephen trở lại, thấy mọi người đều đã gộp bài lại rồi, tò mò: “Ai thắng vậy, Trần Niệm, lá bài tẩy của cô là gì thế?”
“8.”
“Lợi hại, mày liễu không thua đấng mày râu nha.” Stephen khen ngợi.
Tô Khánh Nam đưa một xấp cho Trần Niệm: “Tình nguyện thua cuộc.”
Ván thứ hai, thứ ba và thứ tư, bài Trần Niệm không tốt, đến lá thứ ba cũng bỏ bài.
Cô nhìn tiền của mọi người di chuyển trên bàn.
Mỗi ván bài đều không dưới mười nghìn đô.
Ván bài thứ năm, Trần Niệm lật ra J Q 9 10, Cố Lăng Kiệt lật ra 10 J Q K, Tô Khánh Nam có 88KK, Stephen lật đến lá thứ hai thì không theo nữa, có 8 K.
Tô Khánh Nam nói: “Mười ngàn đô.”
Cố Lăng Kiệt trực tiếp bỏ bài.
Trần Niệm liếc mắt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng nhìn lại cô, ánh mắt đen nhánh thâm thúy.
Cô cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang cố tình nhường cô, mỗi lần cô theo thì anh sẽ không theo, khi cô không theo thì lại thấy anh chơi đằng đằng sát khí.
“Một triệu đô.” Trần Niệm nói.
Tô Khánh Nam nhướng mày: “Cô chơi thật đấy à?”
Trần Niệm nhếch miệng: “Đối với anh, chơi là dùng tiền của mình, còn đối với tôi, thua không liên quan gì đến mình, thắng lại tính vào phần tôi, anh nói xem, tôi có chơi vậy thật hay không?”
Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua một tia chán ghét, nhìn về phía Alan.
Alan nhún vai: “Người phụ nữ tôi nhìn trúng, quả nhiên rất thông minh.”
Tô Khánh Nam nhếch mép: “Một triệu, tôi muốn mở bài của cô.”
Trần Niệm lật lá bài tẩy, một con 8, 8910JQ một lốc, mà Tô Khánh Nam chỉ là hai đôi, thua.
Tô Khánh Nam nở nụ cười: “Thắng rất đẹp. Tôi sẽ chuyển khoản thẳng cho cô, cô gửi số tài khoản qua điện thoại di động cho tôi, số điện thoại của tôi là...”
Tô Khánh Nam dùng bài bỏ đi trên bàn xếp thành một dãy số.
Trần Niệm cũng không khách khí, lấy thẳng số tài khoản của Lưu San nhắn cho anh ta.
Khi Tô Khánh Nam chuyển tiền thấy tên Lưu San, nhíu mày nhìn cô.
“Gửi cho cô ấy cũng vậy thôi, quan hệ của chúng tôi rất tốt.” Trần Niệm giải thích.
Tô Khánh Nam mím môi, chuyển tiền đi, đưa cho Trần Niệm xem tin nhắn.
“Alan, em không muốn chơi nữa, em thấy hơi mệt.” Trần Niệm quay đầu nói với Alan.
Alan hôn một cái lên trán cô: “Em đi nghỉ ngơi đi! Ngủ ngon.”
Trần Niệm hôn lại một cái lên trán Alan: “Anh yêu ngủ ngon.”
Tô Khánh Nam càng nhíu mày chặt hơn, càng tiếp xúc với Trần Niệm, anh ta càng thấy cô không phải Bạch Nguyệt.
Anh nhìn sang Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt rũ mắt, có vẻ như dù núi Thái Sơn sụp đổ thì mặt cũng không đổi sắc, giống như là tình cảnh xung quanh không liên quan gì đến mình, vừa lạnh lùng vừa thờ ơ.
Trái tim Tô Khánh Nam dần dần nguội đi.
Anh thử dò xét hết lần này đến lần khác, kết quả đáp án đều không phải cái mà anh mong muốn.
Trần Niệm về đến phòng, Lưu San đang kinh ngạc nhìn tin nhắn trong điện thoại di động: “Tiểu Niệm, thật kỳ quái, sao trong thẻ ngân hàng của tớ lại đột nhiên có thêm một triệu đô la, tớ nên làm gì bây giờ? Có nên đến ngân hàng trả lại cho người làm mất không?”
“Đó là tiền tớ vừa thắng được, tặng cho cậu, sau này khi về nước D sẽ có chỗ cần dùng đến tiền.”
“Đó là cậu thắng được mà, không cần đâu, Thẩm Diên Dũng vừa mới cho tớ gần hai triệu đô, tớ không thiếu tiền. Cậu vẫn nên giữ lại mới phải, cậu không đi làm bác sĩ được nữa, càng không thể làm bác sĩ tâm lý, thu nhập lại ít, tiền trước kia lại không thể dùng được.” Lưu San càng nói càng lo lắng.
“Sau này tớ làm giáo viên ở nhà Cố Lăng Kiệt, không có gì cần chi tiêu cả.”
“Quên đi, Cố Lăng Kiệt kia tính tình thất thường, nói không chừng chẳng bao lâu cậu đã lại bị sa thải rồi. Tớ vốn đang định lúc nào đi sẽ cho cậu ba trăm ngàn đô.”
Trần Niệm cầm tay Lưu San, khẳng định: “Lần này tớ sẽ không bị đuổi đâu, tớ đảm bảo.”
Bên ngoài ầm một tiếng.
Trần Niệm và Lưu San đều giật nảy mình.
“Thế là thế nào? Stephen đã đốt pháo rồi sao?” Lưu San không hiểu hỏi.
Trần Niệm có một loại dự cảm xấu, vừa rồi cô vẫn cùng chơi bài với Stephen, có vẻ không phải Stephen đốt pháo.
Cô mở cửa nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cửa lớn bị đá văng ra, một đám người mặc quần áo đen, đeo mặt nạ xông vào từ cửa chính, trong tay ai nấy đều cầm súng tiểu liên, nghiêm chỉnh đứng trước mặt mọi người trong phòng...