Chương 369: Cho Cậu Ba Phút Để Quay Về Phòng
CHƯƠNG 369: CHO CẬU BA PHÚT ĐỂ QUAY VỀ PHÒNG
Trong lòng Trần Niệm như ngừng lại, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh như cũ nhìn chằm chằm Tô Khánh Nam.
Cô không thể tự loạn trận cước, Tô Khánh Nam không thể nào biết cô là Bạch Nguyệt được, tất cả quá trình giải phẫu của cô đều thực hiện trong trụ sở bí mật của Thẩm Diên Dũng, Tô Khánh Nam căn bản cũng không có dấu vết mà tìm kiếm.
“Anh Tô chắc là nhận lầm người rồi, tôi chưa từng thay đổi dung mạo.” Trần Niệm trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên, lại có vẻ đặc biệt lạnh lùng xa cách.
Tô Khánh Nam ngồi ở một phía khác của Trần Niệm, dò xét cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Diên Dũng đã nói cho tôi biết rồi, em cảm thấy còn cần phải giả bộ nữa không?”
“Tôi thì lại rất tò mò, anh Thẩm đã nói cho anh biết cái gì?” Trần Niệm nhìn thẳng anh ta.
Cô không thể chột dạ, một khi chột dạ sẽ lộ ra chân tướng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Năm đó là anh ta cứu em, lấy kỹ thuật nòng cốt của tôi, nghiên cứu chế tạo thuốc giải cứu em, em còn muốn thay đổi khuôn mặt, bởi vì ngươi em muốn xuất hiện để chăm sóc con của em, Cố Diễn.” Tô Khánh Nam khẳng định.
Trần Niệm nheo mắt: “Nghiên cứu chế tạo thuốc giải cứu tôi? Vậy là có ý gì?”
Tô Khánh Nam dừng lại một chút, quan sát vẻ mặt của Trần Niệm, nhíu mày: “Em là bị mất trí nhớ hay tự thôi miên chính mình thế?”
Trần Niệm lườm anh ta một cái, xem ra Thẩm Diên Dũng chưa nói gì cho anh ta biết hết, đều là do anh ta tự suy đoán.
“Tôi không mất trí nhớ, cũng không bị thôi miên, tôi nhớ rõ ràng từng việc xảy ra trong đời tôi.” Trần Niệm tự tin nói.
“Anh Tô thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Vậy vì sao em lại đến bên cạnh Cố Lăng Kiệt?” Tô Khánh Nam hỏi tới.
“Đó là chuyện của tôi, tôi không cần phải báo cáo với anh.” Trần Niệm lạnh lùng đáp, cô đứng lên, nhìn về phía Alan, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Chúng ta đi thôi.”
“Cô thật sự không phải Bạch Nguyệt?” Tô Khánh Nam không tin.
“Thích tin hay không thì tùy anh.” Trần Niệm cố ý chủ động ôm cánh tay Alan.
“Cô dám thề không? Nếu như cô nói dối thì cô vĩnh viễn không thể ở bên Cố Lăng Kiệt.” Tô Khánh Nam đuổi theo, ngăn trước mặt Trần Niệm nói.
Trần Niệm bực bội giơ tay lên, để bên mặt: “Tôi thề, tôi không phải Bạch Nguyệt, nếu như tôi nói dối thì vĩnh viễn sẽ không thể ở bên Cố Lăng Kiệt.”
Trần Niệm buông tay xuống: “Như vậy đã được chưa? Hy vọng anh Tô đừng làm phiền tôi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và bạn trai.”
Tô Khánh Nam nhìn vẻ mặt của Alan, ánh mắt ảm đạm xuống.
Bạch Nguyệt là một cô gái suy nghĩ cứng nhắc, trong thời gian cô ấy yêu Cố Lăng Kiệt, trong mắt không có bất kỳ người đàn ông nào khác, lại không thể phát lời thề trái với lòng mình, cô ấy không giỏi nói dối.
Có thể cô ấy thật sự không phải là Bạch Nguyệt, anh ta có thăm dò thêm cũng không có tác dụng gì.
Tô Khánh Nam ngồi một mình bên bờ biển, trong lòng nặng trĩu.
Bạch Nguyệt, rốt cuộc em đang ở đâu?
Đến khi anh tìm được cô, anh chỉ muốn bù đắp cho cô, sẽ không làm cô tổn thương nữa...
Trần Niệm trở lại xe với Alan, Lưu San đang ngồi trên xe chờ hai người.
Trần Niệm phát hiện, Alan có EQ thực sự rất cao, mặc dù có ít thứ khiến anh quan tâm lưu ý nhưng khi biết nếu hỏi ra tạo thành gánh nặng cho người khác hoặc khiến người khác không vui thì anh sẽ không hỏi.
Ở chung với người như anh cảm thấy rất nhẹ nhõm, thế nhưng anh cũng không ngốc.
Không hỏi không có nghĩa là anh không biết, anh có khả năng quan sát nhạy bén, đầu óc cơ trí, tất cả mọi chuyện đều sẽ đi vào sâu trong não, thẳng đến đầu óc phán đoán của anh rồi mới kết thúc.
Anh sẽ dứt khoát chấm dứt, không để ý tới giữ đối phương lại.
Người như anh rất dễ khiến cho phụ nữ thích, bởi vì điều làm nên vẻ đẹp của anh ấy chính là thái độ đúng mực và sự khoan dung, dung túng, dịu dàng lúc bình thường của anh, khiến cho phụ nữ sau khi chia tay không dễ dàng tìm được người khác để ngưỡng mộ.
Bởi vì dùng anh làm tiêu chuẩn, khởi điểm rất cao, rất khó có người đàn ông nào có thể làm được.
Lưu San ngồi ở ghế sau, nhìn sắc mặt Alan, anh vẫn luôn mỉm cười, nhìn lại sắc mặt Trần Niệm, thấy cô cũng cực kỳ thản nhiên.
“Càng nhìn hai người càng thấy xứng đôi.” Lưu San cảm thán.
Trần Niệm không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa tán cây thành các đốm sáng nhiều màu, theo gió mà lay động.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến cửa biệt thự của Stephen, Trần Niệm nhìn mấy người trên thuyền gỗ.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Lưu San không hiểu hỏi.
“Chắc là chuẩn bị an táng trên biển.” Alan giải thích.
Bọn họ cùng nhau bước vào phòng.
Lisa và Olivia yên tĩnh nằm trên ván gỗ, giống như đang bình thản ngủ.
Xung quanh hai cô trải đầy hoa tươi, âm nhạc bi thương vang lên, Stephen nhập định nhìn các con của mình, Trần Niệm đi lên trước, đứng ở bên cạnh Stephen: “Đối với người theo đạo Cơ Đốc, không có chết, chỉ có hạnh phúc vĩnh hằng, đối với Phật giáo, chết là chuộc hết tội nghiệt của kiếp này, có thể được thành tiên hoặc chuyển vào luân hồi.”
Stephen nhìn Trần Niệm: “Hai đứa nó hôm qua vẫn còn tươi vui nhảy nhót, hôm nay lại nằm ở đây không nhúc nhích, qua ngày mai cũng không gặp lại nữa.”
“Người chúng ta làm tổn thương mãi mãi cũng là người thân cận nhất, bởi vì cũng chỉ có người thật sự quan tâm chúng ta thì mới có thể bị tổn thương, hà tất phải dùng cách tự hại mình, tự sa ngã, dùng bi thương thống khổ để làm người yêu thương chúng ta tổn thương.” Trần Niệm trầm giọng, nhìn Stephen.
Vành mắt Stephen hơi đỏ lên, nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm hé môi: “Ông nên cố hết sức để sống thật vui vẻ, không để con gái ông phải lo lắng, nếu có thể thì tìm một người vợ, sinh một đứa bé, để cho cuộc sống của mình bận rộn mà có ý nghĩa, đến lúc chết nhờ lại quá khứ, có thể nhớ về những chuyện đã xảy ra mỗi ngày.”
“Các con gái của tôi đều không quan tâm đến tôi, sao chúng có thể lo lắng cho tôi chứ?” Stephen phiền muộn.
“Nếu bọn chúng đều không cần ông nữa thì cần gì phải vì những người không quan tâm đến mình mà khổ sở? Giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất, tối nay ông còn phải gác đêm, tôi thấy ông nên đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Trần Niệm đề nghị.
Stephen gật đầu: “Đúng là quá mệt rồi, hôm qua cô đã thấy tôi lái ca nô rồi, ngày mai lúc cô đi, quản gia của tôi sẽ đưa cho cô.”
“Cảm ơn ngài Stephen.”
“Là tôi nên cảm ơn cô mới phải, thay con tôi rửa sạch nỗi oan, lại tìm ra hung thủ giết con gái tôi.” Stephen ngáp một cái.
“Buồn ngủ rồi, gác đêm cái gì chứ, khi còn sống tụi nó cũng không muốn gặp tôi, chết lại càng không muốn gặp.” Stephen quay đầu, để tay ở sau lưng, đi nhanh ra ngoài.
Lưu San nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Stephen: “Thật đúng là một ông lão quái dị, nói gió là mưa.”
“Bi thương chỉ có ông ta tự mình biết! Tớ cũng hơi mệt rồi, chút nữa đi tắm rồi đến thư phòng ngủ một lát.” Trần Niệm cảm thấy mệt mỏi rã rời, nói.
“Ừ, tớ đi cùng cậu.” Lưu San sảng khoái đáp.
Trần Niệm gật đầu: “Tớ muốn mượn phòng người khác dùng, cậu giữ cửa giúp tớ nhé.”
Lưu San làm dấu tay OK.
Trần Niệm ôm quần áo, gõ cửa phòng Stephen: “Xin chào, ông có thể cho tôi mượn một căn phòng có phòng tắm không?”
Stephen gật đầu rồi đi thẳng đến căn phòng gần cầu thang.
“Cảm ơn ông.” Trần Niệm đi vào với Lưu San.
Stephen lập tức gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt: “Chú em, đừng nói tôi không để ý đến cậu nhé, ba phút sau nhớ quay về phòng, không sớm không muộn, đúng ba phút có biết chưa?”