Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 354: Chap-354




Chương 354: Ghen Tuông Tranh Giành​

CHƯƠNG 354: GHEN TUÔNG TRANH GIÀNH

Đó là không vui, còn có... chán ghét.

Trần Niệm dời tầm mắt sang chỗ khác, trong mắt cô chỉ còn sự tối tăm, không có ánh sáng nào khác.

“Sao anh ta cũng đi vậy?” Lưu San chấn động hỏi Alan.

Alan lắc đầu không biết.

“Này, Cố Lăng Kiệt, sao anh cũng đi gặp Stephen thế?” Lưu San hỏi thẳng.

Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Lưu San nhưng không để ý tới.

Lưu San không thích nhất là bộ dạng không nói lời nào, giống như mình cao không thể với tới, không ai bì nổi vậy.

Tính tình cô ấy nóng nảy lập tức đi tới, cố ý hỏi Trần Niệm: “Tiểu Niệm, bao giờ cậu và ngài Alan sẽ kết hôn?”

Trần Niệm hiểu rõ Lưu San cố ý nói linh tinh, nhưng hành động theo cảm tình ngược lại sẽ chỉ làm cho mọi chuyện càng thêm tồi tệ thôi: “Còn sớm mà.”

“Cái gì mà còn sớm chứ? Cậu đã không còn nhỏ tuổi nữa, nếu gặp được người thích hợp thì cũng nên lấy sớm đi.” Lưu San giật dây.

“Nàng San à, đừng làm loạn nữa.” Trần Niệm trầm giọng nói.

Lưu San thấy Trần Niệm hơi tức giận thì mím môi, cúi đầu không nói gì thêm nữa.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm vào Trần Niệm với vẻ khác thường.

Ở trong ấn tượng của anh, Lưu San không sợ trời không sợ đất. Từ sau khi cô ấy đi theo Thẩm Diên Dũng lại càng có khí thế chén mẻ không sợ vỡ, không người nào có thể làm cô ấy phải khuất phục, ngoại trừ... Bạch Nguyệt.

Anh cho rằng Trần Niệm là người được Thẩm Diên Dũng phái tới. Nhưng nếu cô là người do anh ta phái tới thì phải khúm núm trước Lưu San, giống như thiên lôi mặc cô ấy sai đâu đánh đó mới phải, không thể dùng ánh mắt không vui, mạnh mẽ ép tới mà Lưu San lại không hề phản kích như vậy được.

Lẽ nào cô thật sự là Bạch Nguyệt.

Tim Cố Lăng Kiệt chợt chững lại vài nhịp, quan sát kỹ ánh mắt, cái mũi, môi, khuôn mặt của Trần Niệm, nhưng không thấy có điểm nào giống Bạch Nguyệt cả. Người này làm sao có thể là Tiểu Nguyệt được chứ?

Nếu dựa theo lời Lưu San nói, Tiểu Nguyệt đã khôi phục lại sức khỏe, vậy vì sao cô không tìm tới anh để nói rõ, còn qua lại với Alan?

Trong lòng Cố Lăng Kiệt vô cùng xúc động, siết chặt nắm đấm cố kìm chế, dò hỏi Trần Niệm: “Stephen đang ở trên đảo. Cô Trần đã từng ở trên đảo không người chưa?”

Trần Niệm lắc đầu: “Thành phố C không gần biển, tôi thậm chí cũng không có mấy cơ hội tới biển chơi, càng không cần nói tới chuyện ở trên đảo không người.”

“Cô Trần cũng tính là người sinh ra và lớn lên ở thành phố C, sao tôi nghe giọng lại không giống với người ở thành phố C vậy.” Cố Lăng Kiệt lại hỏi tiếp.

“Tôi sống trong cô nhi viện từ nhỏ, trong đó có rất nhiều đứa trẻ ở các khu khác nhau, cho nên tới nay chúng tôi đều nói là giọng phổ thông.” Trần Niệm giải thích.

Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Trương Anh Võ từng báo cáo cô căn bản không phải là người của cô nhi viện, mà chỉ mới xuất hiện ở cô nhi viện từ một năm trước. Cô nói lý do này căn bản không được thành lập.

“Tôi đã ở thành phố C một thời gian nên có học được vài câu của dân địa phương. Cô Trần không nói được giọng của người thành phố C nhưng chắc có thể nghe hiểu được chứ? Từ quả lạc đầu này có ý gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

Môi Trần Niệm hơi cong lên: “Ngài Cố phát âm không đúng tiêu chuẩn rồi, chắc ý ngài định nói là xó xỉnh nhỉ?”

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt ảm đạm xuống: “Chắc là tôi đã quên.”

“Quên thì cứ quên đi, dù sao đó cũng không phải là ngôn ngữ của ngài Cố.” Trần Niệm ám chỉ.

“Không thuộc về ngôn ngữ của tôi nên tôi có thể không cần nhớ kỹ, nhưng có vài người là của tôi thì tôi không thể quên được, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Ngài Cố muốn nói tới người vợ trước của ngài sao?” Trần Niệm rất bình tĩnh hỏi ngược lại.

“Là người vợ duy nhất của tôi.” Cố Lăng Kiệt sửa lại.

Trần Niệm không tiếp lời, mí mắt rũ xuống.

Alan cong môi, cầm tay Trần Niệm và dịu dàng hỏi: “Trước đây, em và ngài Cố đã từng quen biết sao?”

“Tôi suýt nữa đã thành giáo viên dạy kèm tại nhà cho con ngài ấy.” Trần Niệm không che giấu nói.

“Vậy đúng là duyên phận kỳ diệu rồi.” Alan nói.

Trần Niệm cười yếu ớt. Khi cảm giác được ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn lên mặt mình, cô khẽ nói với Alan: “Tôi muốn ăn quýt.”

Alan cười với vẻ nuông chiều, cầm một quả quýt trên đĩa hoa quả, bóc vỏ và đưa một múi tới bên miệng Trần Niệm.

Trần Niệm hé miệng cắn múi quýt trong tay anh ta.

“Có ngọt không?” Alan hỏi và lại đưa một múi khác tới.

“Ừ” Trần Niệm nói đơn giản một chữ rồi thoáng mỉm cười.

Alan si mê nhìn Trần Niệm.

Anh ta phát hiện Trần Niệm thường lạnh lùng, nhưng khi cười lên thì đúng là cảnh đẹp ý vui, cũng đủ để cho chúng sinh phải điên đảo. “Nếu em thích, sau khi về, tôi sẽ mua cho em.”

“Được.” Trần Niệm đáp một tiếng và nghiêng đầu dựa ở trên vai Alan, nhắm mắt lại.

Cố Lăng Kiệt ngắm nhìn Trần Niệm yên tĩnh, trong lòng mơ hồ cảm giác không được thoải mái. Anh ra khỏi phòng khách, đi đến đầu thuyền và nhìn về phía xa.

Lưu San chắp tay ở sau lưng, đắc ý đi tới bên cạnh Cố Lăng Kiệt, cũng theo ánh mắt anh nhìn về phía xa, nói rất rõ ràng: “Tiểu Bạch đã tìm được hạnh phúc của mình, ngài Cố cũng nhanh chóng tìm người cưới đi. Như vậy tất cả đều vui vẻ.”

“Cô ấy không phải là Tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Đúng, cô ấy không phải, cho nên Cố Lăng Kiệt, anh hãy cách xa cô ấy một chút đi.” Lưu San nói thuận theo Cố Lăng Kiệt, trong đó ngầm có ý cảnh cáo.

Cố Lăng Kiệt liếc về phía Lưu San và cảm thấy phiền não: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.” Lưu San nhún vai nói với vẻ khinh bỉ: “Như vậy là tốt nhất.”

Lưu San không khăng khăng nói Trần Niệm là Bạch Nguyệt nữa, trái lại càng làm cho anh thấy khó chịu hơn.

Anh nhìn Lưu San trở lại phòng tiếp khách, bản thân cũng xoay người đi vào, đúng lúc thấy Alan hôn lên trên trán Trần Niệm.

Cố Lăng Kiệt ngẩn người.

Trần Niệm không mở mắt, không biết là đã ngủ thiếp đi, hay ngầm cho phép.

Không hiểu sao, tim anh chợt thắt lại như bị dây leo độc quấn lên. Dây leo kia siết chặt làm trái tim anh vừa xót xa lại vừa đau đớn.

Lưu San muốn để cho Alan và Trần Niệm có không gian riêng tư nên xoay người, khi thấy Cố Lăng Kiệt ở phía sau liền bảo: “Chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Cố Lăng Kiệt căn bản không để ý tới Lưu San, trực tiếp ngồi xuống đối diện Alan và lạnh lùng nói: “Các người đã quen nhau bao lâu rồi?”

Trần Niệm khẽ nhíu mày. Nếu bây giờ cô tỉnh lại bảo Alan đi với cô ra bên ngoài hóng gió, có phải có vẻ quá cố ý hay không?

Alan mỉm cười: “Duyên phận không quan trọng bởi thời gian dài hay ngắn. Nếu xét về thời gian dài ngắn thì trên thế giới này sẽ không có chuyện chia tay rồi.”

“Vậy sao anh có thể xác nhận được cô ấy chính là duyên phận của anh chứ?” Cố Lăng Kiệt nheo mắt lại.

“Bởi vì cô ấy xuất hiện vào thời gian, địa điểm và trường hợp thích hợp, quan trọng hơn chính là chúng tôi ở cùng nhau, đây là duyên phận.”

“Có lẽ đây là âm mưu được tính toán từ trước thì sao?” Cố Lăng Kiệt cố gắng xối nước lạnh.

Alan cười ôn hòa: “Cho dù là âm mưu thì đây cũng là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy tuyệt vời. Tôi thích sự an bài như thế, cho dù có bị lừa gạt thì tôi cũng thấy cam tâm tình nguyện, đồng thời còn mong đợi có khả năng xoay chuyển nữa.”

“Anh không sợ duyên phận thật sự của mình còn ở phía sau à?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt càng lạnh lùng hơn.

“Ngài Cố đã từng yêu chưa?” Alan nghi ngờ nói.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dần dần nhìn tới trên gương mặt Trần Niệm: “Người tôi đã xác định yêu thì sẽ yêu cả đời, sẽ không qua lại với người bạn gái nào khác nữa. Cho dù những người phụ nữ khác có tốt hơn cô ấy, nếu như cô ấy chết thì cả đời tôi sẽ không lập gia đình nữa, sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.