Chương 348: Đã Lâu Không Gặp Trần Niệm
CHƯƠNG 348: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP TRẦN NIỆM
“Trần Niệm? Nếu cô ấy là Tiểu Nguyệt, tại sao không xác nhận thân phận với tôi? Đổi tủy có nghĩa là DNA của cô ấy cũng thay đổi, đúng không?” Cố Lăng Kiệt cũng không tin, hỏi.
“Tiểu Bạch nói, sau này không muốn dính líu gì tới anh nữa, cho nên mới lấy một gương mặt mới xuất hiện trước mặt anh.” Lưu San giải thích.
“Không muốn dính líu? Cô ấy lại cố ý tới công ty của tôi ứng tuyển làm gia sư.” Cố Lăng Kiệt vẫn không tin.
“Đó là bởi vì Tiểu Diễn là con của cô ấy, cô ấy nhớ con. Một năm trước, cô ấy biết Tiểu Diễn ở bên cạnh anh lập tức chạy từ phòng thí nghiệm ra ngoài, muốn gặp Tiểu Diễn.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Nhưng khi đó, cơ thể của cô ấy xuất hiện phản ứng bài xích với thuốc, tác dụng phụ rất lớn, chưa chạy ra ngoài được bao xa đã bất tỉnh, bất đắc dĩ phải thay tủy và máu mới sống được.” Lưu San vội vàng nói.
“Sớm không nói, muộn không nói, lúc này mới nói là vì cảm thấy thời cơ chín muồi rồi?” Cố Lăng Kiệt không tin, nói.
Lưu San nghe giọng anh không tin cô, tức giận, cao giọng nói: “Đó là bởi vì Thẩm Diên Dũng vừa nghiên cứu ra thuốc giải, bây giờ Tiểu Bạch khôi phục bình thường, tôi muốn được tự do. Nhưng Thẩm Diên Dũng uy hiếp tôi, nếu tôi chạy, người đầu tiên anh ta đối phó chính là Tiểu Bạch, còn cả ba mẹ tôi.”
“Phải không? Nếu không, để tôi nói một khả năng khác có thể xảy ra. Cô đã là người của Thẩm Diên Dũng, cho nên tìm một cô gái có rất nhiều điểm tương tự với Tiểu Nguyệt, muốn để cô ta nằm vùng bên cạnh tôi, để cô ta thay thế vị trí của Tiểu Nguyệt trong lòng tôi, từ đó khống chế tôi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Lưu San tức muốn điên: “Anh không tin tôi thì thôi đi còn hoài nghi tôi như vậy, thật xin lỗi, tôi rút lại những lời vừa nói. Tiểu Bạch không muốn ở chung với anh không phải vì sợ liên lụy tới anh, mà cô ấy căn bản không thích anh.”
“Cô nói gì?” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt lạnh như băng.
“Chẳng lẽ không đúng à? Nếu không, tại sao rõ ràng Tiểu Bạch đã giải độc rồi cô ấy vẫn không muốn tới bên cạnh anh. Có lẽ anh đã quên anh làm gì với cô ấy rồi, vô duyên vô cớ đuổi cô ấy đi. Lời nói với cô ấy cũng không khách khí, nói oan cho cô ấy. Nếu tôi là Tiểu Bạch tôi cũng sẽ cách anh thật xa, cuốn xéo đi ngay.” Lưu San thở hồng hộc cúp máy.
Cô nện điện thoại xuống giường.
Cô điên rồi mới có thể nói cho Cố Lăng Kiệt biết Trần Niệm chính là Tiểu Bạch, còn hi vọng Cố Lăng Kiệt bảo vệ Trần Niệm.
Làm sao có thể?
Cố Lăng Kiệt căn bản không tin tưởng cô, càng không tin tưởng Trần Niệm.
Bây giờ con đường Cố Lăng Kiệt này không đi được. Trong đầu cô ấy thoáng lóe lên một tia sáng. Alan không phải là quý tộc nước Anh à? Còn là tước vị cha truyền con nối, cực kì giàu có. Nói không chừng thế lực ở nước Anh cũng tương đương với Cố Lăng Kiệt, nếu Alan đón nhận Tiểu Bạch, Tiểu Bạch dẫn Tiểu Diễn tới cậy nhờ anh ta, nói không chừng Tiểu Bạch có thể sống hạnh phúc, sẽ không cô đơn giống như bây giờ.
Bingo.
Cô biết phải làm như thế nào rồi.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Lưu San tìm được Trần Niệm lại đang chạy bộ, có thể vì nguyên nhân thân thể cần hồi phục, cô cảm thấy hình như Trần Niệm gầy đi hẳn một vòng.
Trần Niệm gõ một cái lên đầu Lưu San: “Gọi Tiểu Niệm, xưng hô theo thói quen dễ nói ra miệng mà không suy nghĩ.”
“Cậu mua quần áo không?” Lưu San hỏi.
“Hôm qua đã mua vài bộ.” Trần Niệm trả lời.
“Tớ còn chưa mua.” Lưu San nhớ tới trên người còn đang mặc quần áo mới, lúng túng cười cười: “Thẩm Diên Dũng lại bảo thuộc hạ của anh ta đi mua cho tớ, nhưng tớ đều không thích, bây giờ cậu đi mua cùng tớ được không?”
“Ừ, tớ tắm rửa thay quần áo rồi đi cùng cậu.” Trần Niệm đồng ý.
Bọn họ lái xe đến trung tâm thương mại, trên đường đi còn ăn vặt. Lưu San mua rất nhiều quần áo đẹp, còn mua cho Trần Niệm hai món, buổi trưa cũng ăn ở bên ngoài.
Ăn xong, Lưu San lại muốn đi làm đẹp, để stylist cắt giúp Trần Niệm kiểu tóc Bob, nhuộm màu vàng.
“Tớ cảm thấy kiểu tóc này cực kỳ hợp với cậu, mặt cậu vốn nhỏ, để kiểu này, nói là hai mươi ba tuổi chắc chắn cũng không có ai hoài nghi.” Lưu San hài lòng nói.
Trần Niệm nhìn Lưu San: “Cậu mua quần áo cho tớ, lại dẫn tớ đi làm đẹp, còn muốn tranh trả tiền trước, là muốn để tớ đi tham gia hội đấu giá à?”
Lưu San cười hì hì, thẳng thắn nói: “Thật là chuyện gì cũng không gạt được ánh mắt của cậu, một mình tớ không dám đi. Từ trước tới giờ tớ chưa từng tới hội đấu giá, không biết tâm lý của người khác, có cậu ở đó, tớ yên tâm hơn một chút, sẽ không luống cuống tay chân.”
Trần Niệm hiểu, lần đấu giá này đối với Lưu San mà nói rất quan trọng, ánh mắt cô bình tĩnh, trầm giọng nói: “Tớ đi với cậu.”
“Quá tuyệt vời, có cậu đi với tớ, tớ yên tâm hơn nhiều.” Lưu San cầm bàn chải trên bàn lên: “Để thợ trang điểm đi, lần này đều là người trong tầng lớp thượng lưu tham gia, chúng ta không trang điểm sẽ bị người ta xem thường.”
“Cậu lại đang có ý gì?” Trần Niệm hỏi.
“Cậu đẹp, tớ sẽ vui.” Lưu San sợ bị Trần Niệm nhìn ra gì đó, lập tức chạy ra ngoài gọi thợ trang điểm.
Nhưng hành động chột dạ của cô đã sớm bị Trần Niệm nhìn ra.
Cô biết, Lưu San vẫn luôn hi vọng cô tìm được một người đàn ông làm chỗ dựa, nhưng lòng cô... đã sớm chết trên hoang đảo kia rồi, cũng không thể sống lại được.
Bảy giờ tối, bọn họ tới hội đấu giá.
Hội đấu giá sắp xếp phục vụ tiệc rượu, tám giờ hội đấu giá mới bắt đầu, người tới có thể dùng cơm ở bên trong.
Trần Niệm ăn rất ít, chỉ lấy một miếng beefsteak bò, một ly rượu chát, ngồi ở trong góc.
Lưu San bưng rất nhiều đồ ăn tới, nhìn khay đồ của Trần Niệm, ngồi đối diện với cô: “Cậu vốn mập ra là do uống thuốc, bây giờ thân thể hồi phục không cần dùng thuốc nữa sẽ gầy rất nhanh, không cần phải đối xử với dạ dày của mình như thế.”
“Thói quen rồi. Từng này đủ dinh dưỡng cho một ngày rồi.” Trần Niệm thản nhiên nói.
Lưu San nhìn đồ ăn của mình trên bàn, xấu hổ.
Lúc trước ăn uống quá độ là muốn mập ra, để Thẩm Diên Dũng chê.
Không lâu sau cô sẽ được tự do, quả thật không nên ăn bậy bạ nữa.
Cô cũng chỉ ăn một phần beefsteak bò, học Trần Niệm, nhai kỹ nuốt chậm, dùng chung với rượu chát có thể tăng cường sự trao đổi chất.
Trần Niệm khẽ mỉm cười với cô, cúi đầu tiếp tục dùng cơm, cảm giác được bên cạnh có một bóng mờ đi tới, cô ngẩng đầu theo bản năng thấy Tô Khánh Nam.
Nhìn bề ngoài anh ta cũng anh tuấn lịch sự, khí chất sang trọng hoa lệ, tính cách thật sự chỉ có phụ nữ ở bên cạnh anh ta mới biết được.
Cô tỉnh bơ rời ánh mắt đi, tiếp tục dùng cơm, dáng vẻ không muốn phản ứng. Tô Khánh Nam cười tà mị, không đi, dịu dàng nói: “Không ngờ lại gặp hai người ở đây, tôi đến quán bar tìm em mà lần nào cũng không tìm được, hóa ra em tới nước X.”
Trần Niệm không nói gì, coi như không nghe thấy.
Tô Khánh Nam lúng túng hắng giọng một cái, nhẹ giọng nói: “Có thể làm quen chút không?”
Trần Niệm đặt dao nĩa xuống, tựa lưng vào ghế, liếc Tô Khánh Nam: “Nghe nói trong ba năm anh kết hôn chơi không dưới một trăm người đàn bà?”
Tô Khánh Nam dừng lại, nhìn về phía Lưu San.
Lưu San cười híp mắt, cầm dao nĩa, đắc ý lắc lắc.