Chương 341: Tự Do Tự Do Tôi Muốn Tự Do
CHƯƠNG 341: TỰ DO TỰ DO TÔI MUỐN TỰ DO
“Ngoài cái này ra, còn gì đặc biệt không? Cô ấy có gặp người nào, làm chuyện gì khác thường không?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
Anh không thấy việc không bị muỗi cắn có gì đặc biệt.
Vì có hai đứa con, lúc đưa hai đứa trẻ ra ngoài thì sẽ dán miếng đuổi muỗi cho chúng, rất hiệu quả.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Trước mắt vẫn chưa, có cần theo dõi tiếp không ạ? Ám vệ hỏi.
Cố Lăng Kiệt im lặng vài giây, nhìn về phía Tiểu Diễn đang tự đánh răng, trầm giọng nói: “Tạm thời không cần, vất vả rồi.”
Tiếng gõ cửa.
Cố Lăng Kiệt mở cửa phòng, Tống Tâm Vân đứng đó, cười hiền hậu: “Tiểu Diễn dậy chưa?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Nó vẫn đang đánh răng, Tiểu Bảo chắc cũng dậy rồi, 8 rưỡi hai đứa chúng nó phải đi học, cô giáo yêu cầu phải đến trước 8 giờ 20 phút. “
“Để mẹ đưa nó đi, con yên tâm, nó đáng ra phải đến đây từ lâu rồi, tìm bảo mẫu làm gì, người ngoài sao thật tâm lo cho nó được.” Tống Tâm Vân trách mắng.
“Dạo này con bận, phải ra nước ngoài giải quyết một số việc, lúc về sẽ tự chăm sóc cho chúng nó, đến lúc đó bọn con sẽ chuyển ra, mấy ngày này phải nhờ mẹ rồi.” Cố Lăng Kiệt không nóng không lạnh nói.
“Còn chuyển ra ngoài làm gì, chẳng lẽ con không yên tâm mẹ chăm sóc chúng nó sao?” Tống Tâm Vân không vui.
“Bạch Nguyệt rồi sẽ trở về, chúng con rồi sẽ phải chuyển ra, đến lúc đó, mẹ sẽ càng lưu luyến.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát nói.
Tống Tâm Vân nhíu mày: “Lăng Kiệt, con thực tế tí đi, Bạch Nguyệt không quay về nữa rồi.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sắc lẹm, kiên định, chắc nịch nói: “Cô ấy sẽ trở về.”
Tống Tâm Vân thở dài.
Lúc trước Cố Lăng Kiệt say rượu, hút thuốc đến nỗi viêm dạ dày.
Bà cũng không muốn đả kích anh, không nói gì đã rời đi...
*
Trần Niệm ngủ đến hơn 8 giờ, mở mắt dậy thấy Lưu San đang nhìn mình chằm chằm.
“Dậy rồi à.” Lưu San hỏi thăm.
“Chuyến bay lúc mấy giờ?” Trần Niệm hỏi, ngồi dậy.
“11 giờ 10 phút sáng, tớ đã đặt vé cho cả hai đứa mình rồi, khoang hạng nhất, bàn chải đánh răng dùng một lần đã đặt trong phòng tắm rồi.” Lưu San cười hì hì nói.
“Cậu đợi tớ 5 phút.” Trần Niệm vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, buộc tóc lên, đắp mặt nạ.
Lưu San khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, nhìn Trần Niệm, ngưỡng mộ nói: “Đúng là sinh ra đã đẹp, không cần trang điểm cũng xinh đẹp tuyệt vời.”
“Cậu nói dáng người à?” Trần Niệm từ trong phòng tắm bước ra.
“Đâu có, đừng tự coi nhẹ mình, mặt cậu nhỏ, chỉ nhìn mặt cậu thôi cũng đoán được mới 50 cân.” Lưu San kéo tay tay Trần Niệm.
“Nếu theo lời cậu nói, chẳng phải tớ tỉ lệ cơ thể không cân đối rồi sao?”
Lưu San hơi đánh nhẹ miệng mình nói xin lỗi: “Tớ không phải ý đó, tớ chỉ thấy cậu xinh đẹp.”
“Không phải trời sinh đâu.” Trần Niệm nhàn nhạt nói một câu.
Lưu San nhìn đánh giá Trần Niệm: “Trước kia cậu cũng rất xinh.”
“Đi thôi, San của tôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Trần Niệm kết thúc cuộc nói chuyện.
Bọn họ ra ngoài, đi thẳng đến khu vui chơi, từ chỗ Lưu San đến khu vui chơi đi mất một tiếng rưỡi.
Lưu San nhìn giờ, nhíu mày, lại nhìn sang Trần Niệm.
Trần Niệm hơi gật đầu.
“Tiểu Niệm, khu vui chơi ở tầng mấy, tớ đưa bọn trẻ vào phòng vệ sinh chút đã.” Lưu San nói.
“Tầng năm, tầng cao nhất.”
“Chuyện thay tã cho cậu chủ cứ giao cho tôi đi, trước giờ đều là tôi làm.” Dì Trương cười nói.
“Cũng được, cậu đi cùng tớ đi.” Lưu San nói, khóe miệng hơi nhấc lên, khịt mũi.
Đến bãi đỗ xe, Lưu San mang đứa bé xuống trước, dì Trương đi ngay theo sau.
Lưu San mang theo đứa bé vào phòng vệ sinh, bỏ tã, để nó đi vệ sinh, sau đó cô tìm trong túi, hỏi: “dì không mang tã à?”
Dì trương bất ngờ: “mang rồi mà.”
Dì cũng giúp cô tìm, đúng là không tìm được tã thật.
“Tôi gọi điện cho cô Dương, bảo cô ấy mang tới đây.” Dì Trương nói.
Mau lên. Đừng để Tiểu Bối bị lạnh.” Lưu San ôm Tiểu Bối lên.
Dì Trương gọi điện cho cô Dương, tít tít tít, vẫn không gọi được.
Bà gọi ba lần đều không có ai bắt máy.
“Có gọi được không vậy?” Lưu San mất kiên nhẫn thúc giục.
“Chắc bọn họ vẫn đang ở bãi đỗ xe, không có tín hiệu.” Dì Trương giải thích.
“Đã 10 phút rồi, sao vẫn chưa ra khỏi bãi đỗ xe chứ, cô mau đi mua đi, dưới tầng 1 tầng hầm có siêu thị đó.” Lưu San ra lệnh.
Dì Trương nhìn Tiểu Bối, không yên tâm nói: “Hay là bế nó cùng đi, mua rồi thay luôn cho nhanh.”
“Tiểu Bối không cần mặt mũi à, tầng một dưới tầng hầm không có phòng vệ sinh, từ tầng hai mới có, cô biết thân phận của Tiểu Bối là gì không, mau đi đi đừng phí lời nữa, tôi đáng lẽ phải bảo Thẩm Diên Dũng đuổi cô.” Lưu San tức giận nói.
“Vậy được, cô chủ ở đây đợi một lát.” Dì Trương nói, vội vã ra ngoài.
Lưu San ngẩng cổ, nhìn dì Trương đang xuống tầng một, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Rất nhanh sau đó cô từ cầu thang thoát hiểm đi xuống, gọi taxi, gọi nháy máy cho Trần Niệm, nói với tài xế: “Phiền đưa tôi đến cửa phía đông, tôi đón bạn.”
Tài xế lái xe đến cửa phía đông, Trần Niệm đi ra từ bên trong.
Lưu San vẫy vẫy tay.
Trần Niệm lập tức lên xe.
“Tài xế, đến sân bay với tốc độ nhanh nhất, tôi cho bác thêm 3 trăm rưỡi.” Lưu San vỗ vỗ vào ghế của bác tài xế.
“Được.” Bác tài khởi động xe.
Lưu San thở phào: “cậu biết dì Trương kia khó dứt đuôi thế nào không? Có chết cũng không chịu rời Tiểu Bối, chẳng trách được làm tâm phúc bên cạnh nó.”
“Cô Dương còn tốt, tớ nói điện thoại tớ hết pin rồi, mượn điện thoại của cô ấy một chút, cô ấy liền cho luôn, tớ kéo dì Trương vào danh sách đen rồi.”
“Ha ha ha, chắc họ đang tức chết rồi, ha ha ha ha.” Lưu San cười lớn dựa vào ghế.
Trần Niệm lấy tã lót từ trong túi ra, đưa cho Lưu San: “Mau mặc vào cho Tiểu Bối, nếu không lát nữa, nó ốm ra đấy thì mất vui nhé.”
“Ồ ồ ồ.” Lưu San mặc tã vào cho Tiểu Bối, vui vẻ nói với Tiểu Bối: “Mẹ đưa con ra ngoài chơi chút nhé.”
Tiểu Bối hình như nghe hiểu, chỉ chỉ ra ngoài: “Ra ngoài, ngoài, mẹ. Mẹ, ra ngoài, chơi.”
Lưu San cười cười cù đứa bé, Tiểu Bối cũng vui thích cười khanh khách.
Bọn họ lên máy bay mười phút trước khi cất cánh.
Lưu San vui vẻ dựa vào ghế hạng nhất.
Một người đàn ông cao lớn cũng đi vào khoang hạng nhất, bộ vest màu đen, cà vạt sọc màu xanh, gương mặt góc cạnh, tóc nâu, ánh trong sáng, xanh như ngọc bích, cực kỳ thu hút.
“Tiểu Niệm, người đàn ông đó đẹp trai thật, là người nước ngoài, cậu đoán xem là người nước nào? “ Lưu San hỏi Trần Niệm đang trở mình.
Trần Niệm lườm cô: “Nước Anh.”