Chương 340: Cố Lăng Kiệt, Đây Là Anh Đang Quan Tâm Sao?
CHƯƠNG 340: CỐ LĂNG KIỆT, ĐÂY LÀ ANH ĐANG QUAN TÂM SAO?
"Sao vậy?" Lưu San lo lắng nói.
"Căn hộ 901 trong hoa viên Tử Đằng 82 là nhà của Cố Lăng Kiệt." Trần Niệm lẩm bẩm nói xong nhịp tim cũng trở nên không ổn định, trong đầu hiện lên người mình gặp phải ở lối vào hành lang. Cô cảm giác bất an nên từ trên giường ngồi dậy, theo bản năng gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cô muốn biết bọn họ có an toàn không.
Chuông điện thoại mới đổ một tiếng, cô chợt nhớ tới lời Cố Lăng Kiệt mới nói: Có liên quan gì tới cô!
Cô lại cúp điện thoại.
Cố Lăng Kiệt không những sẽ không nói cho cô biết, còn có thể mắng cô, còn nghi ngờ cô.
Nếu không, cô gọi điện thoại cho tiểu Diễn vậy?
Nhưng nếu tiểu Diễn ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt thì không phải sẽ lộ ra sơ hở rồi sao?
Điện thoại di động đổ chuông.
Cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt gọi lại thì sống lưng cũng thẳng lên, nuốt nước bọt.
"Chuyện gì vậy?" Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi, giọng nói khàn khàn như đè nén cơn giận sắp bùng nổ vậy.
"Cái đó. . . Anh đã tìm được chủ nhân của cái vòng tai chưa?" Trần Niệm tìm một đề tài để hỏi.
"Đó là của cô gái nhà đối diện tới chơi lần trước đã bỏ rơi ở chỗ của tôi." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"À." Trần Niệm đáp một tiếng, mí mắt rũ xuống và nhớ tới cô gái xinh đẹp ở đối diện nhà của Cố Lăng Kiệt.
Cô ta có thể tới nhà anh chơi, xem ra là quan hệ rất tốt đấy.
"Còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không thì cúp máy." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đến mức cay nghiệt nói.
Cô nghe ra được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh.
Anh đã mất kiên nhẫn với cô thì cô sợ gì chuyện anh sẽ nghi ngờ mình nữa: “Tôi xem tin tức trên ti vi thấy nhà anh bị cháy, người nhà các anh không sao chứ?"
"Đầu tiên, nhà tôi cháy không liên quan gì đến cô. Thứ hai, cô không cảm thấy mình quá quan tâm tới vụ cháy sao? Lấy thân phận của cô, cho dù nhà tôi cháy, an toàn của người nhà tôi cũng không liên quan gì đến cô." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Tay Trần Niệm cầm điện thoại siết chặt lại, cố hít sâu rồi lại hít sâu.
Cô đã biết trước mình gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt sẽ nhận được câu trả lời này mà.
Xem như nể tình cô thông báo cho anh biết anh bị theo dõi, anh cũng không nên có thái độ này mới phải chứ!
Đáng tiếc, trên đời không có nên hay không, chỉ có người khác muốn hay không thôi.
"Đúng là không thể nói chuyện tử tế được với anh hơn nửa câu." Trần Niệm trực tiếp cúp máy và ném điện thoại lên trên giường.
Lưu San quan sát Trần Niệm: “Cậu lại bị Cố Lăng Kiệt chọc tức à? Tính cách anh ta là như vậy đấy. Nhớ tới trước đây khi ở trong quân khu, tớ nhìn thấy anh ta từ xa đã đi đường vòng rồi. Tính tình anh ta tệ tới mức kỳ lạ. Tớ thật sự không nghĩ ra được cậu làm sao có thể yêu được loại người như anh ta chứ? Anh ta chẳng có tí liên quan nào với từ dịu dàng cả."
Mí mắt của Trần Niệm rũ xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh anh nhiều lần cứu cô, cũng hiện lên cảnh tượng anh mỉm cười với cô, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Anh ấy đối xử với tớ tốt lắm." Trần Niệm khẽ nói và ngồi xuống bên cạnh Lưu San.
"Ha ha." Lưu San mỉm cười không nhận, tay khoác lên vai Trần Niệm và nói không khách sáo: "Đó là cậu gặp phải Tô Khánh Nam xấu xa hơn, cho nên chỉ cần có một người đàn ông tốt hơn anh ta một chút là cậu đã cảm thấy không tệ rồi."
Trong mắt Trần Niệm lại dâng lên ánh nước, ngã vào trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Là do cô và Cố Lăng Kiệt đã quá lâu không gặp mặt sao?
Lâu tới mức làm cho cô quên mất trước đây bọn họ đã yêu nhau thế nào.
Bởi vì ký ức, bởi vì hiện tại, cũng bởi vì bất lực mà trong lòng cô bị giằng xé, đau đến mức không chịu nổi. Cô dứt khoát nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra ướt hai gò má, chảy vào trong tóc mai.
"Tiểu Bạch, cậu khóc đấy à? Cậu vẫn thích Cố Lăng Kiệt sao?" Lưu San đau lòng nói.
Trần Niệm mở mắt, trong đôi mắt đã đỏ hoe.
Cô nhếch miệng cười: “Tớ khóc vì nghĩ tới trước kia thôi. Giờ trong lòng tớ đã không có tình yêu nữa. Cậu hiểu rõ mà."
"Cậu đừng quá bi quan như vậy, căn bệnh cậu mắc phải vẫn có thể chữa trị được mà. Mới đầu cứ hơn một tháng cậu đều phải tiêm một lần, nhưng đến bây giờ có thể nửa năm không tiêm cũng không sao. Khoa học lại đang không ngừng tiến bước cơ mà. Về phần cơ thể cậu, chờ sau khi cậu không cần phải dùng thuốc nữa thì sẽ gầy đi thôi. Tớ thấy cậu đã gầy hơn hai tháng trước rồi đấy." Lưu San khích lệ.
Trần Niệm mỉm cười. Cô không quan tâm tới cơ thể và vẻ bề ngoài. Cô muốn khỏe mạnh, nhưng nếu như khỏe mạnh cũng không có thì gặp sao yên vậy, cô cũng không cưỡng cầu. Con người đã từng trải qua nhiều lần sống chết nên có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Điện thoại di động đổ chuông.
Cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt gọi tới thì nghi ngờ nghe máy: “Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy còn có một vài chuyện còn chưa nói hết." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Nói đi. Chuyện nói ra từ trong miệng của ngài Cố thì chắc cũng chẳng dễ nghe gì." Trần Niệm đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
"Hôm nay, cô gái nhà đối diện tới chơi, tôi đi xử lý người ở bên ngoài theo dõi tôi. Cô gái kia nấu hoành thánh cho đám trẻ ăn nhưng sau đó quên tắt bếp mới gây ra vụ cháy. Cũng may là tình hình không nghiêm trọng lắm. Cám ơn cô đã nói cho tôi biết về người theo dõi. Nhưng chuyện đến đây thì dừng đi. Về sau, cô cũng không cần liên lạc lại nữa." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
"Tôi biết rồi." Trần Niệm cúp điện thoại trước và kéo Cố Lăng Kiệt vào trong danh bạ đen.
Lưu San nhìn Trần Niệm làm vậy hỏi: “Cậu xác định không liên lạc lại với anh ta sao?"
"Tớ về là muốn chăm sóc cho tiểu Diễn. Có lẽ không gặp mặt Cố Lăng Kiệt cũng tốt." Trần Niệm thản nhiên nói.
Lưu San ôm vai của Trần Niệm và siết chặt như muốn truyền sức lực an ủi cô vậy: “Cậu sẽ tìm được người tốt hơn, thích hợp với cậu hơn. Người ta nói khổ tận cam lai, về sau nhất định sẽ xuất hiện một người đàn ông dịu dàng, che chở cho cậu, bảo vệ cậu."
Trần Niệm chỉ mỉm cười.
Cô thật sự không có sức để yêu nữa. Nhưng Lưu San có lòng tốt, cô cũng không muốn làm cô ấy phải lo lắng thêm.
Henney đưa bữa tối của bọn họ tới trong phòng. Bọn họ ăn xong, dỗ cho đứa trẻ ngủ rồi bản thân cũng đi ngủ.
Trần Niệm nằm ở trên giường suốt hai giờ nhưng không sao ngủ được.
Cô cũng không muốn trăn trở ở trên giường lại đánh thức Lưu San đang ngủ nên quyết định đứng dậy, ra cửa. Cô ngồi ở cửa và ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời không trăng, không sao.
Bây giờ đã gần tới tháng chín nhưng vẫn còn sót lại cái nóng của mùa hè, tiếng côn trùng kêu râm ran trong không gian yên tĩnh có vẻ vang dội một cách lạ thường nhưng cũng lộ vẻ hiu quạnh.
Muỗi bay vo ve xung quanh cô nhưng không đốt cô.
Trần Niệm nhếch miệng. Trong máu có virus cũng có lợi, đến muỗi cũng không dám đến gần.
Cô dựa vào bục cửa và lẳng lặng nhìn về phía xa. . .
Bảy giờ sáng.
Cố Lăng Kiệt nhận được video ghi hình do Ám Vệ quay lại.
Anh nhìn thấy Trần Niệm cứ ngồi yên ở cửa, phần lớn thời gian đều ngẩn người, thỉnh thoảng lại mỉm cười như nghĩ tới chuyện gì vui, nhưng có khi chảy nước mắt như nghĩ đến chuyện bi thương nào đó.
Mắt Cố Lăng Kiệt tối lại, bấm điện thoại gọi đi và trầm giọng nói: "Cô ấy ngồi ở cửa bao lâu?"
"Cô ấy ngồi từ mười một giờ đêm tới ba giờ hai mươi mới quay về phòng. Có chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng tò mò." Ám Vệ báo cáo.
"Chuyện gì?" Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
"Người của chúng ta ẩn nấp ở trong bóng tối suốt một đêm, trên người đầy vết muỗi đốt. Nhưng cô ấy ngồi ở cửa suốt mấy giờ mà hình như không bị con muỗi nào đốt cả."