Chương 337 Thoát Khỏi Nhà Giam, Trời Cao Mặc Chim Bay
CHƯƠNG 337 THOÁT KHỎI NHÀ GIAM, TRỜI CAO MẶC CHIM BAY
“Có phải rất kinh ngạc không? Giọng cô ấy giống Bạch Nguyệt như đúc.” Lưu San cười nói, ý vị sâu xa đánh giá Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam liếc Lưu San, rất nhiều tin tức hiện lên trong đầu: “Là Thẩm Diên Dũng đưa Bạch Nguyệt đi? Sau khi Bạch Nguyệt mất tích, một nhân viên nghiên cứu của tôi cũng biến mất, nếu Bạch Nguyệt vẫn dùng thuốc liên tục thì rất có khả năng vẫn còn sống.”
“Sức tưởng tượng của anh thật phong phú. Đừng nên có ý nghĩ gì với bạn tôi.” Lưu San cảnh cáo nói, kéo Trần Niệm vào thang máy.
Ngực Tô Khánh Nam phập phồng kịch liệt, nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì kia của Trần Niệm, cực kỳ khiếp sợ, giữa khiếp sợ còn có chút vui sướng trong tiềm thức.
Trần Niệm nâng mắt, cũng nhìn Tô Khánh Nam, đáy mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng.
Cửa thang máy đóng lại.
“Năng lực của Tô Khánh Nam còn cao hơn Cố Lăng Kiệt, vừa rồi tớ sợ muốn chết, cậu sờ thử xem, lòng bàn tay tớ toàn là mồ hôi.” Lưu San nghĩ lại mà sợ.
“Sợ hãi cũng không có ích gì, càng bình tĩnh thì anh ta càng khó nghi ngờ, hơn nữa xương cốt tớ cũng đã thay đổi, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, anh ta vĩnh viễn cũng không có khả năng chứng minh tớ chính là Bạch Nguyệt.” Trần Niệm lý trí nói.
“Cậu tránh xa anh ta một chút, tớ thấy Tô Khánh Nam còn đáng sợ hơn Cố Lăng Kiệt.
Ít nhất Cố Lăng Kiệt tình nguyện chính mình bị thương cũng không muốn tổn thương Bạch Nguyệt, nhưng Tô Khánh Nam cho dù tổn thương Bạch Nguyệt cũng không muốn để người khác cướp cô đi.
Còn nữa, cậu xem, cậu mất tích hai năm, Cố Lăng Kiệt vẫn còn một mình, còn phụ nữ bên cạnh Tô Khánh Nam một ngày đổi một người, không đúng, Cố Lăng Kiệt cũng không phải một mình, anh ta có hai đứa con, một đứa trong đó cũng không phải do cậu sinh mà do Chu Hân Ly sinh, cũng không thể xem là chồng cậu.” Lưu San oán giận nói.
“Con của anh ấy với Chu Hân Ly không phải có theo cách thông thường mà là trực tiếp lấy tinh trùng của anh ta, không thể trách anh ấy.” Trần Niệm giải thích.
“Cậu xem, cậu bây giờ còn nói chuyện giúp Cố Lăng Kiệt, vừa rồi lúc ở bệnh viện cậu rất hung dữ với anh ta mà?” Lưu San quở trách.
“Việc nào ra việc đó, tớ chỉ nói sự thật, không nói chuyện này nữa, ăn sáng trước đã.” Trần Niệm đổi chủ đề, nhìn con số màu đỏ trên thang máy.
“Ăn sáng xong cậu trả phòng đi, hôm nay ở lại chỗ tớ, tránh cho buổi tối Tô Khánh Nam lại đến quấy rầy cậu.” Lưu San đề nghị.
Trần Niệm gật gật đầu, ăn sáng xong liền về phòng, sửa sang hành lý ổn thỏa rồi đến quầy tiếp tân trả phòng.
Cô đến chỗ Lưu San.
Lưu San ở trong một biệt thự nằm độc lập giữa sườn núi, hàng rào sắt cách cổng biệt thự khoảng một km, ngoài cổng còn có mười bảo vệ thay phiên đổi gác, trong phạm vi mười km đều có camera theo dõi, bảo đảm an toàn cho các nhân vật lớn khi đến đây.
Chỗ này nhìn qua canh gác nghiêm ngặt, nhưng đối với Lưu San chỉ là một nhà giam lớn hơn một chút mà thôi.
“Buổi trưa muốn ăn gì, tớ làm cho cậu ăn.” Trần Niệm dịu dàng nói.
“Tớ rất nhớ món thịt kho tàu cậu làm, còn có món cung đình Hàn Quốc, lát nữa mở tủ lạnh xem thử, chắc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới, bọn họ ngày nào cũng mua.” Lưu San nói, ngừng lại trước hàng rào sắt.
Binh lính sẽ kiểm tra nghiêm túc đến khi xác định trên xe không có vật phẩm nguy hiểm hay người nào nguy hiểm thì mới cho qua.
Lưu San lái xe vào biệt thự.
Trần Niệm dù cách rất xa cũng đã nghe tiếng ê ê a a của tiểu Bối, ngây ngây ngô ngô, trong lòng cũng mềm mại hơn.
Biệt thự của Lưu San còn có một quản gia, một đầu bếp, hai người trông tiểu Bối cùng hai nhân viên vệ sinh, nhân viên vệ sinh cũng phụ trách cho cả hoa viên.
Lưu San liếc mắt nhìn Trần Niệm một cái, nhướng nhướng mày.
Trần Niệm hiểu rõ, gật gật đầu.
Thẩm Diên Dũng sẽ không cho phép Lưu San mang tiểu Bối đi xa nhà, chỗ này nhiều người như vậy , nhìn qua bề ngoài là chăm sóc cô và tiểu Bối, trên thực tế, đều là người giám sát của Thẩm Diên Dũng.
“Cục cưng Bối Bối, nhớ mẹ không nè?” Lưu San vươn tay về phía tiểu Bối.
Tiểu Bối lập tức vươn tay, muốn Lưu San ôm mình một cái.
Tiểu Bối bây giờ mới mười lăm tháng, mới lớn một chút cũng đã biết đi rồi, tuy rằng chỉ đi thất tha thất thểu, biết nói hai chữ đơn, ví dụ các loại xưng hô linh tinh như mẹ ơi, bố ơi, dìơi, a bà, chú ơi, cũng biết nói vài động từ như ăn, chơi.
Bé lớn lên hồng hào, trắng trẻo, quả thực là cùng một khuôn với Lưu San mà ra, bây giờ giống như đúc với khi Lưu San còn nhỏ, chỉ có giới tính là khác.
Trần Niệm đứng một bên nhìn Lưu San chơi đùa với tiểu Bối, khóe miệng nhếch lên.
Cô đã bỏ lỡ lúc tiểu Diễn còn nhỏ, nhìn thấy một tiểu Bối lớn như vậy làm nũng, trong lòng một mảng mềm mại.
Lưu San chơi với tiểu Bối một lúc, nhìn đầu bếp: “Henney, hôm nay ông không cần chuẩn bị cơm trưa cho tôi, bạn tôi sẽ làm cho tôi, ông chỉ cần chuẩn bị cho những người khác và tiểu Bối là được.”
Henney gật đầu, tỏ vẻ đã biết, đi vào phòng bếp làm việc.
“Đi, nhìn thử xem có thứ gì để nấu.” Lưu San ôm tiểu Bối đi tới trước tủ lạnh.
Trần Niệm mở tủ lạnh ra:“Có thịt heo, có chân gà, có ức gà, tớ làm thịt kho tàu cho cậu, chân gà om (Braised Chicken Feet), cà ri gà được không?”
“Cậu vừa nói tớ đã thèm, cậu biết mà, Hennes tuy rằng là người nước A, nhưng đã ở Pháp nhiều năm, đồ ăn ông ấy làm cũng toàn là khẩu vị của nước Pháp, tớ ăn không quen.” Lưu San oán giận nói.
“Vậy cậu có muốn nói với Thẩm Diên Dũng đổi một đầu bếp nước A đến đây không?” Trần Niệm đề nghị.
“Thẩm Diên Dũng thích vậy mà, anh ta chú ý đến mức làm người ta bực mình,không biết vợ anh ta làm sao chịu đựng được anh ta nữa .” Lưu San bày vẻ mặt xem thường.
“Ăn, ăn, ăn.” Ngón tay nho nhỏ của tiểu Bối chỉ vào sữa chua trong tủ lạnh, nước miếng cũng chảy ra.
“A, cái đồ quỷ nhỏ tham ăn này, cũng không biết giống ai, nói chuyện còn chảy nước miếng.” Lưu San tuy nói có vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn dùng khăn giấy lau khóe miệng cho tiểu Bối.
Trần Niệm liếc mắt nhìn Lưu San một cái, giống ai? Ha ha, còn không phải là bản sao của cậu sao?
Cô lấy sữa chua trong tủ lạnh ra.
“Thứ này phải hâm nóng lại mới có thể cho cậu chủ nhỏ uống.” Dì Dương chăm sóc cho tiểu Bối lập tức lấy sữa chua khỏi tay Trần Niệm.
Lưu San nhún vai: “Vậy dì đi hâm nóng, để tôi đút là được, tiểu Bối vẫn thích mẹ hơn phải không, đúng hay không , tiểu Bối?”
Đôi mắt tiểu Bối nhìn chằm chằm sữa chua, đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, vô cùng đáng yêu.
Lưu San chọc chọc mũi tiểu Bối:“Con nha, có sữa chính là mẹ, mẹ phải làm sao với con bây giờ?”
“Tiểu Bối còn nhỏ mà.” Trần Niệm ôn nhu nói.
Lưu San giao con cho một người khác cũng có trách nhiệm chăm sóc cho tiểu Bối là dì Trương, kéo Trần Niệm vào phòng, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Vì an toàn, tối hôm nay tớ lại đặt vé máy bay, không bằng chúng ta đi một chuyến trung chuyển qua nước X, không có vấn đề chứ.”
Trần Niệm gật đầu: “Rõ rồi.”
“Để bảo vệ không nghi ngờ, hành lý của tớ cũng nhét vào vali hành lý của cậu đi, tới nước X rồi, tớ lại mua, sau đó chúng ta chơi một tháng rồi trở về.” Lưu San mặc sức tưởng tượng.
“Đã biết rồi, tớ vào bếp nấu cơm trước đã, hôm nay đừng làm ra hành động gì đặc biệt, tránh làm những người khác hoài nghi.” Trần Niệm dặn dò.
Di động của cô vang lên.
Cô nhìn thấy là Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt vì sao lại gọi điện cho cô?
Cô nghi ngờ bắt máy……
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!