Chương 336: Sự Mập Mờ Giữa Cô Và Cố Lăng Kiệt
CHƯƠNG 336: SỰ MẬP MỜ GIỮA CÔ VÀ CỐ LĂNG KIỆT
Trần Niệm biết Lưu San quan tâm đến cô, thương cô nên mới tức giận, ngay cả trong lời nói cũng có vẻ chua ngoa đanh đá.
“Không phải như cậu nghĩ đâu. Hôm qua tiểu Diễn đến tìm tớ, sau đó Cố Lăng Kiệt nổi giận, lúc đánh tiểu Diễn tớ có bảo vệ, không cẩn thận đã đánh trúng người tôi!” Trần Niệm nhỏ giọng giải thích.
“Không cẩn thận, không cẩn thận đã có thể vết thương chồng chất. Người chị em à, cậu không nhìn thấy sau lưng mình, tưởng là tớ cũng không thấy là nói dối à.” Lưu San nổi giận.
Trần Niệm thấy Lưu San thật sự nổi giận rồi, cô ngồi dậy nắm tay Lưu San: “Tin tớ đi, tớ thật sự không sao.”
“Mau lên, đi soi gương, mắt vẫn còn sưng đỏ đây. Mắt của cậu đã từng phẫu thuật, cậu khóc như vậy là tự hại mình đấy.” Lưu San thúc giục, kéo Trần Niệm dậy.
Trần Niệm đến nhà vệ sinh, nhìn hai mắt sưng đỏ của mình.
Tối hôm qua cô đã khóc nhiều nên mới như vậy, chẳng trách Lưu San cũng không tin là cô không sao.
Trần Niệm thở dài một tiếng, đánh răng rửa mặt chải lại tóc rồi đi ra ngoài.
Lưu San đứng đợi ở bên ngoài, thở dài một tiếng, cũng không đành lòng quở trách cô thêm nữa: “Tiếp theo cậu định làm thế nào?”
“Tiếp theo, chẳng nghĩ gì cả, cùng chị em tốt của tớ đi du lịch thật vui vẻ.” Trần Niệm cười nói.
“Đợi chúng ta đi du lịch về, tớ bảo Thẩm Diên Dũng đánh tiếng chào hỏi, cậu đến trường tiểu Diễn dạy học.” Lưu San tiếp lời Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn Lưu San cảm ơn nhưng cũng có chút áy náy: “Làm phiền cậu rồi.”
Lưu San ôm vai Trần Niệm: “Hoan nghênh cậu làm phiền, cậu không làm phiền tớ mới giận. Lúc bị bệnh tuyệt đối đừng chịu đựng một mình, bây giờ tớ chỉ có cậu, cậu cũng chỉ có tớ, hiểu chưa?”
Trần Niệm gật đầu, lo lắng nói: “Cậu có cần làm lành với bố mẹ cậu không? Dù sao cũng không phải lỗi của cậu, cậu cũng là bị ép bất đắc dĩ.”
“Đừng, nếu họ biết tớ và Thẩm Diên Dũng là kiểu quan hệ này, đoán chừng sẽ tức chết mất. Ngoài ra, cãi nhau với họ cũng là bảo vệ họ, tránh cho Thẩm Diên Dũng sẽ đối phó với bố mẹ tới. Haiz, đừng nói những chuyện này nữa, tớ đi mua đồ ăn sáng cho cậu.” Lưu San đi ra ngoài.
Trần Niệm giữ cánh tay của Lưu San, ánh mắt trầm xuống: “Chắc tớ có thể xuất viện rồi, chúng ta cùng đi đi.”
“Cũng được.”
Trần Niệm đi tìm bác sĩ thanh toán rồi xuất viện.
Cô ấy gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt: “Alo, ngài Cố, tôi là Trần Niệm.”
“Có chuyện gì” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Nghe giọng điệu của anh, tim cô cũng nguội lạnh mất một nửa, cô trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đã làm thủ tục xuất viện rồi, các anh không cần đến nữa.”
“Đã ở cửa rồi, cô nói với tiểu Diễn đi.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền tập tức ngắt điện thoại.
Trần Niệm liếc nhìn điện thoại. Cái tính khí này của Cố Lăng Kiệt cũng đúng là thông thái dởm.
Người sai là anh ấy, được thôi, vậy mà vẫn còn có bộ dạng kiêu căng tự mãn.
Trần Niệm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Về nhớ uống nhiều nước, vết thương đã đóng vảy, nếu thấy ngứa thì cố gắng đừng gãi, tôi đã kê cho cô một vài loại vitamin sẽ giảm bớt triệu chứng ngứa. Ngoài ra, đừng uống rượu, ăn đồ cay nóng, nếu còn phát hiện có triệu chứng sốt thì lập tức đến viện ngay.” Bác sĩ căn dặn.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Trần Niệm cầm giấy xuất viện về phòng bệnh. Lúc đi ngang qua thang máy, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt và tiểu Diễn từ bên trong bước ra.
“Tiểu Niệm.” Cố Diễn vui vẻ gọi, chạy về phía Trần Niệm.
Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày, xách Cố Diễn trở về, nhắc nhở: “Dì.”
Trần Niệm nhếch khóe miệng, đáp lại: “Ơi.”
Cố Lăng Kiệt: “…”
Anh nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm đưa mắt nhìn xuống, chẳng thèm nhìn anh, rõ ràng là có ý khiêu khích.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt có vẻ không vui: “Không phải cô có chuyện nói với tiểu Diễn sao?”
Ánh mắt Trần Niệm ảm đạm, khiêu khích đến mấy thì cuối cùng cũng không thắng được anh, cố sức rồi thì sao, vẫn phải đối diện với khốn cảnh.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diễn, dịu giọng nói: “Tiểu Diễn, dì đã không sao nữa rồi, lát nữa là xuất viện rồi. Con không cần lo cho dì, ngày mai con sẽ đi học rồi, phải học thật tốt, tiến bộ mỗi ngày.”
Tiểu Diễn nhìn sang Cố Lăng Kiệt, ủ rũ hỏi: “Thật sự không tuyển dụng Tiểu Niệm sao?”
“Cô ấy không phù hợp, bố tìm cho con một người tốt hơn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đầy vẻ lạnh lùng và kiên quyết.
Trần Niệm đứng dậy với vẻ mặt lạnh tanh.
“Ha.” Lưu San phì cười một tiếng: “Tôi còn nói sao vẫn chưa về, hóa ra là đụng phải dã thú.”
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt liếc về phía Lưu San: “Vậy thì nên bảo bạn cô tránh xa tôi một chút.”
“Việc tôi hối hận nhất là không để Bạch Nguyệt cách xa anh một chút. Nếu không phải anh thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không chết.” Lưu San tức giận nói.
“Trong lòng các cô cô ấy đã chết, nhưng trong lòng tôi thì không.” Cố Lăng Kiệt càng lạnh lùng hơn.
“Sẽ có một ngày anh hối hận vì hành động ngày hôm nay.” Lưu San nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.
“Vậy sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại, cầm tay của Cố Diễn: “Tiểu Diễn, chúng ta nên đi rồi.”
Cố Diễn ngước nhìn Trần Niệm.
Trần Niệm dịu dàng mỉm cười nhìn cậu bé.
Cố Diễn cúi đầu, đi theo Cố Lăng Kiệt vào thang máy, quay đầu lại nhìn Trần Niệm lần nữa.
Trần Niệm vẫn đang nhìn nó, mỉm cười, đợi cửa thang máy đóng lại trước mặt cô.
“Nếu như Cố Lăng Kiệt biết cậu chính là…”
“Lưu San.” Trần Niệm cắt ngang lời Lưu San, liếc nhìn sang phía cô ấy nhắc nhở: “Đừng có ý nghĩ này. Hứa với tớ, anh ấy vĩnh viễn cũng không thể biết, cho dù biết cũng không phải là cậu nói.”
Lưu San thở dài một hơi: “Đi thôi. Chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó đưa cậu về khách sạn, tớ về sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Chile.”
“Chắc hẳn giờ này khách sạn có bữa sáng buffet, chúng ta ăn ở trong khách sạn đi.”
Lưu San đưa Trần Niệm đến khách sạn, lúc đi qua sảnh lễ tân gọi Trần Niệm lại: “Cô Trần, trước đó cô đã trả tiền phòng đến thứ bảy, hôm nay cô còn vào ở không?”
“Không phải tôi quẹt thẻ sao? Ở mấy ngày, cuối cùng thanh toán mấy ngày không phải là được rồi sao?” Trần Niệm khó hiểu.
“Không phải vậy, lúc trước có một người đàn ông đã thanh toán cho cô, trả đến ngày thứ bảy.” Lễ tân giải thích.
Trần Niệm đã hiểu ra. Lúc trước cô đã nói với Cố Lăng Kiệt là chủ nhận lên lớp, Cố Lăng Kiệt trả tiền cho cô đến thứ bảy, đoán chừng cũng là đang điều tra khả năng chi tiêu của cô.
“Tôi biết rồi, hôm nay tôi vẫn ở một tối, ngày mai mới trả phòng.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Đàn ông, thanh toán cho cậu, là ai vậy?” Lưu San nhiều chuyện hỏi.
Trần Niệm liếc nhìn Lưu San: “Cố Lăng Kiệt.”
“Ồ, anh ta à, vậy thì tớ chẳng mong đợi chút nào cả.” Lưu San lại thở dài một lần nữa.
Họ đi đến chỗ thang máy, ting một tiếng, thang máy vang lên, Tô Khánh Nam ôm một mỹ nữ từ trong thang máy đi ra.
Anh ta hơi ngẩn người khi nhìn thấy Trần Niệm, lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn sang Lưu San đứng bên cạnh Trần Niệm, tầm nhìn lại trở lại bên Trần Niệm, ánh mắt lóe lên…