Chương 331 Cố Lăng Kiệt Anh Sẽ Phải Hối Hận!
CHƯƠNG 331 CỐ LĂNG KIỆT ANH SẼ PHẢI HỐI HẬN!
Tiểu Diễn xuất hiện khiến cho cô vốn đã khống chế được cảm xúc mình lại một lần nữa chập trùng không yên.
"Sao có thể không còn được gặp nhau nữa chứ? Con nhìn xem, ngày hôm nay dì và tiểu Diễn không hẹn mà gặp, điều này cho thấy giữa hai chúng ta có duyên phận, đã có duyên phận thì chắc chắc ông trời sẽ để dì và con gặp nhau, đúng không?" Trần Niệm khuyên giải.
Tiểu Diễn hít một cái, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, như là cảm xúc tan vỡ, òa khóc lên:"Con không thích bố, bố mang con đi rồi, bố mẹ của con rất đau lòng, bây giờ bố lại muốn đuổi dì tiểu Niệm đi, bố muốn đuổi tất cả những người tiểu Diễn yêu thích, con ghét bố."
"Nếu con không thích bố, vậy sau này tiểu Diễn đi theo dì tiểu Niệm được không? Trong khách sạn Lục Châu dì ở còn có khu vui chơi nữa nha?” Lưu San thừa dịp nói.
"Nàng San". Trần Niệm cắt ngang: "Không nên nói bậy, đứa nhỏ này là con của Cố Lăng Kiệt."
"Cố Lăng Kiệt thật quá đáng." Lưu San không vui nói: "Vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này bình thường chịu không ít ấm ức, nếu không vì sao cậu chỉ đối xử với nó tốt một chút xíu thôi thì nó đã khăng khăng đi theo, cũng bởi vì ngày thường bị ngược đãi nhiều, nên chỉ cần một chút xíu ấm áp đã khiến nó không màng tất cả cũng muốn tìm tới.”
Lưu San nói lời này như khắc sâu vào lòng Trần Niệm.
Trước kia cô cũng bị đối xử tệ bạc đến thương tích đầy mình, trong lòng lạnh lẽo như tháng mười hai khiến cô suýt nữa chết cóng, khi đó chỉ cần xuất hiện một chút xíu ánh nắng cô cũng sẵn lòng theo đuổi dù cho phải thịt nát xương tan.
Lúc trước, Cố Lăng Kiệt chính là tia ánh nắng của cô.
Cô không muốn con mình đi vào con đường cũ của mình, phải trưởng thành trong một gia đình không có sự yêu thương, phải nếm trải ấm lạnh của lòng người.
"Dì sẽ nói chuyện với bố của con lần nữa." Trần Niệm nói xong liền đứng lên.
Một bàn tay nhỏ ấm áp, mềm mềm, chủ động nhét vào trong lòng bàn tay của cô.
Một cử chỉ nhỏ của Cố Diễn thực sự làm tan chảy trái tim cô.
Cô dắt tay Cố Diễn đi trở về phòng ăn.
Cố Lăng Kiệt phát hiện không thấy tiểu Diễn đâu, anh lo lắng đi tìm thì bắt gặp hai người bọn họ vừa ra khỏi thang máy, ánh mắt anh lành lạnh.
"Dẫn trẻ nhỏ đi khi chưa được sự đồng ý của phụ huynh, đây là một tội rất nghiêm trọng, tôi có thể buộc tội cô tội bắt cóc." Cố Lăng Kiệt không vui, vừa đi về bọn họ vừa mở miệng nói.
Trần Niệm trong nháy mắt chợt giận:"Lúc toi rời khỏi thì anh Cố đây cũng thấy, tôi có bắt cóc trẻ con hay không chẳng lẽ anh không rõ?”
"Bố ơi, là con đi tìm dì tiểu Niệm." Cố Diễn vội giải thích.
"Tiểu Diễn, con đi vào trong trước, bố lấy bánh kem cho con ăn." Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
Cố Diễn nhìn Trần Niệm một cái liền quay đầu đi vào phòng ăn.
Cố Lăng Kiệt cũng xoay người chuẩn bị đi vào.
"Ngài Cố, tôi có chuyện muốn nói với anh." Trần Niệm lên tiếng.
Cố Lăng Kiệt cũng không quay đầu lại:“ Tôi cảm thấy không cần thiết.”
"Tôi muốn làm gia sư cho tiểu Diễn, xin anh hay cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm thật tốt." Trần Niệm vứt đi sự kiêu ngạo của mình mở miệng nói.
Cố Lăng Kiệt liếc Trần Niệm: "Tôi có hai đứa con, tiểu Diễn cùng tiểu Bảo,cô nói cho tôi nghe xem cô thích đứa nào hơn?”
Trần Niệm nhìn thẳng đôi mắt thâm sâu của anh, trực giác cho cô biết câu hỏi này là một cái bẫy, nhưng cô không đoán được suy nghĩ của anh.
"Tôi là gia sư dạy kèm cả hai đứa con của anh, điều mà tôi cần quan tâm là dựa vào tính cách mỗi đứa để đưa ra phương án dạy học hiệu quả.
Tiểu Diễn rất thông minh, cũng rất ngoan ngoãn, đối với tiểu Diễn, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn lắng nghe, làm bạn với nó, còn tiểu Bảo rất thông minh, cũng rất nghịch ngợm, lại có ý tưởng riêng, tôi chỉ cần chiều theo ý của nó, hướng dẫn chính xác.” Trần Niệm phân tích.
Cố Lăng Kiệt cười nhạt một tiếng, càng tỏ ra lạnh lùng nhìn Trần Niệm: "Tôi nghĩ người thông minh nhất chính là cô giáo Trần đây, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, tránh nặng tìm nhẹ, hẳn đây cũng là một trong những sách lược của cô chứ.”
"Làm giáo viên, có thất tình lục dục, trong lòng có ý tốt ý xấu là bình thường, chỉ cần tôi đối xử với hai đứa trẻ bình đẳng như nhau không phải ổn thỏa sao? Chẳng lẽ anh có thể chắc chắc gia sư mà anh mời về không có thích và không thích sao?" Trần Niệm phản bác.
"Chí ít là lý lịch của họ tương đối sạch sẽ, cô giáo Trần, tôi tự hỏi lòng mình xem lý lịch của cô thật sự sạch sẽ sao?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
"Lý lịch của tôi không sạch sẽ chỗ nào?" Đôi mắt Trần Niệm đã đỏ hồng lên, cô hỏi ngược lại.
"Chỉ nhìn thái độ của cô đối với tôi lúc này cũng đủ cho thấy về sau chúng ta ở chung sẽ không thể vui vẻ, đã như vậy thì cần gì phải ở chung, tôi sẽ không thuê cô giáo Trần làm gia sư dạy kèm cho con tôi, nếu như cô giáo Trần vẫn còn không nghe rõ thì tôi có thể lặp lại lần nữa, tôi sẽ không thuê cô giáo Trần làm gia sư dạy kèm cho con tôi!” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Trần Niệm cảm thấy mình sắp bị tính cách u ám của Cố Lăng Kiệt làm cho tức điên lên.
"Cho tôi một lý do." Trần Niệm kìm nén lửa giận trong lòng nói.
"Thứ nhất, ông chủ muốn sa thải nhân viên có thể tâm trạng,thực ra cũng có thể không cần lý do, thứ hai, bạn của cô không ưa thích tôi, nếu cô lại đến nhà tôi làm gia sư sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa cô và bạn cô, thứ ba, tôi cảm thấy sau khi chúng ta tranh cãi thì trong lòng tôi đã lưu lại vết xước, hơn nữa không thể chữa trị, ba lý do này có đủ cô hài lòng chưa?” Cố Lăng Kiệt thờ ơ nhìn Trần Niệm,chủ ý đã quyết, sẽ không thay đổi nữa.
Trần Niệm nhìn ra Cố Lăng Kiệt đã từ chối, cười nhạt một tiếng, cười nhưng nước mắt tuôn ra, cô lau lau nước mắt: "Một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Trần Niệm xoay người đi vào thang máy.
Cố Diễn trốn ở góc cửa nghe lén, ghé người vào trên khung cửa nhìn cửa thang máy trước mặt mình khép lại, nó cũng khóc, khóc rất bi thương.
"Tiểu Diễn." Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng thút thít của tiểu Diễn, lo lắng gọi.
"Con muốn về nhà." Tiểu Diễn khóc đến nước mũi cũng chảy ra, con mắt đỏ ngầu, sưng tấy, nó ngước nhìn Cố Lăng Kiệt, rất chắc chắn nói: "Con muốn về nhà."
Cố Lăng Kiệt cầm khăn tay chùi nước mũi cho tiểu Diễn, vừa đau lòng cưng chiều nói: "Được rồi, chúng ta về nhà."
Anh ôm tiểu Diễn.
Mà tiểu Diễn vẫn còn đang khóc, không ngừng nói một câu: “Con muốn về nhà.”
Cố Lăng Kiệt lên tiếng chào hỏi đám bạn xong liền dẫn tiểu Bảo cùng tiểu Diễn về nhà.
Anh đặt tiểu Diễn ngồi ở ghế sau, tiểu Bảo ngồi bên tay trái tay lái.
Cố Lăng Kiệt đóng cửa xe, ngồi lên ghế lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn về ghế sau, lúc này mới phát hiện không thấy tiểu Diễn đâu.
Anh giật mình, quay đầu nhìn chỗ đậu xe tiểu Diễn đã biến mất rồi.
Anh khẩn trương xuống xe, nhìn chung quanh chỉ thấy xe với xe, nhưng không thấy tiểu Diễn, đóng cửa xe, lo lắng kêu lên: "Tiểu Diễn, tiểu Diễn."
Chung quanh không có ai trả lời anh.
Anh rất sốt ruột, nói với tiểu Bảo đang ngồi trên xe: "Con ở trên xe đừng đi đâu, bố đi tìm anh con."
"Bố, lúc con rời đi chưa từng thấy bố lo lắng như vậy, con còn nhỏ hơn anh nữa đó? Cố Minh Bảo cảm thấy rất uất ức.
"Đó là bởi vì bố biết phải đi đâu để tìm con." Cố Lăng Kiệt giải thích, trong mắt anh như có tia sáng lóe lên, anh biết nên đi nơi nào để tìm tiểu Diễn rồi, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại cho Trần Niệm......
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!