Chương 328: Đừng Nhắc Anh Ta, Thận Chị Đau
CHƯƠNG 328: ĐỪNG NHẮC ANH TA, THẬN CHỊ ĐAU
Cả buổi tối, Trần Niệm đều không ngủ ngon giấc, khó khăn lắm bốn giờ mới mơ hồ ngủ thiếp đi, bảy giờ năm mươi lại tỉnh lại.
Tỉnh lại, liền nghĩ tới lời của Cố Lăng Kiệt: “Quan tâm tiểu Diễn như vậy, em đích thân tới thăm nó đi, em không phải vẫn luôn tìm tiểu Diễn sao? tiểu Diễn chính là con của hai chúng ta, em quay về, sống để quay về tìm nó, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, anh rất nhớ em.”
Cô nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng chua xót, giống như nước lũ cuồn cuộn, như sắp vỡ ra.
Không ngủ được nữa, dứt khoát đứng lên, thay quần áo thể thao, đi tới công viên phía sau khách sạn chạy bộ.
Chạy một vòng, hai vòng, tim đột nhiên đau dữ dội, cô xoa tim ngồi xổm xuống, cách làm dịu đó đau như có mũi khoan đâm vào tim.
“Người đẹp, không sao chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trần Niệm sắc mặt tái nhợt nhìn hướng người đi tới, lại là Tô Khánh Nam.
Trong tiềm thức, cô không hề muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh ta nữa.
“Tránh ra.” Trần Niệm không vui nói.
Tô Khánh Nam ngẩn ra, đánh giá Trần Niệm, trong ánh mắt thoáng qua một gia phức tạp, ôm Trần Niệm lên: “Tình trạng của em không tốt, anh đưa em đi bệnh viện trước.”
Trần Niệm muốn đẩy Tô Khánh Nam ra cũng không có sức lực, bị Tô Khánh Nam đưa lên xe.
“Có nước không?” Trần Niệm hỏi.
Tô Khánh Nam từ trong thùng lấy ra chai nước suối, vặn mở nắp chai, đưa cho Trần Niệm.
Cô uống ừng ực mấy ngụm nước, thở phào một hơi, tim đỡ đau không ít, nhìn về phía Tô Khánh Nam: “Tim tôi không đau, cám ơn anh giúp đỡ, tôi nghĩ tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Trần Niệm muốn từ trên xe bước xuống, Tô Khánh Nam ngăn ở trước mặt cô: “Anh cảm thấy em cần phải đi bệnh viện khám một chút, nhìn bộ dạng em không được khỏe.”
“Tình trạng cơ thể tôi tôi biết, có phải đi bệnh viện hay không là do tôi quyết định, anh nghĩa khí giúp đỡ tôi rất cảm ơn, nhưng đừng ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm, tôi sẽ thấy phiền não chán ghét, tránh ra.” Trần Niệm mạnh mẽ nói.
Tô Khánh Nam không tức giận, ngược lại nở nụ cười mê người: “Tốt xấu gì tôi cũng cứu cô, cô đối xử với ân nhân như vậy sao?”
Bạch Nguyệt từ trong túi móc tiền ra, chọn năm trăm nghìn, nhét vào cái túi phía sau ghế. “Cảm ơn.”
“Ha ha ha.” Tô Khánh Nam cười một cách vui vẻ: “Người đẹp, lưu phương thức liên lạc đi.”
Trần Niệm nhìn vào khuôn mặt xấu xa của Tô Khánh Nam, cái nhan sắc này, thực sự có thể làm điên đảo chúng sinh, nhưng cô quá hiểu về thói quen của Tô Khánh Nam.
“Có bút không?” Trần Niệm hỏi.
Tô Khánh Nam cong khóe miệng, từ trong hộp xe lấy ra cây bút, đưa cho Trần Niệm: “Viết ra lòng bàn tay.”
Trần Niệm cầm tay anh ta, ở lòng bàn ta anh ta viết ra một dãy số.
“Ăn sáng chưa?” Ánh mắt Tô Khánh Nam đặt ở nơi khác, nhìn cô hỏi.
“Ăn rồi, lát nữa có chuyện.” Trần Niệm từ cánh tay anh ta chui ra ngoài.
Tô Khánh Nam không có ngăn cản nữa, lười biếng ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, nhìn về phía bóng lưng Trần Niệm.
Đánh giá của anh với cô là: có chút mập, mặt mũi dáng dấp không tệ, có thể nói là hoàn mỹ, da trắng mặt đẹp, cũng khá dữ, mấu chốt là, giọng nói của cô….giống với Bạch Nguyệt, có thể bù vào khuyết điểm mập của cô.
Tô Khánh Nam cầm điện thoại di động lên, lưu số của cô vào trong, khóe miệng nhếch lên, gọi tới dãy số đó.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi không tồn tại.”
Tô Khánh Nam nhăn mày, trong con ngươi thoáng qua một tia bực bội, nhìn về hướng Trần Niệm biến mất.
Chơi anh sao?
Trần Niệm trở lại phòng, nằm trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô vẫn chưa muốn chết, cô muốn đi cùng với tiểu Diễn, còn có anh nữa.
Có thể trước đây tim không được khỏe, cũng có thể, do vận động, có khả năng hơn là do ngủ không đủ, cô lại ngủ nữa.
Lúc mười giờ rưỡi, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nhìn thấy là Lưu San, nghe máy: “Nàng San.”
“Tớ đã thu xếp ổn thỏa cho tiểu Bối, bây giờ đang ở ngoài cửa quán rượu, chúng ta cùng ra ngoài chơi.” Lưu San giống như chim vừa được thả ra khỏi lồng, có thể tự do bay nhảy, có chút không kiềm chế được.
“Chờ tới năm phút.” Trần Niệm nói, cúp điện thoại, sau khi đánh răng rửa mặt lại, buộc tóc đuôi ngựa, thay chiếc váy màu trắng, đi xuống lầu.
Lưu San thoải mái ngồi huýt sáo, cười phất tay nói: “Người đẹp, ở đây.”
Trần Niệm đi về phía Lưu San, ngồi vào ghế bên cạnh, thắt chặc dây an toàn, nhìn về phía Lưu San.
Lưu San xõa tóc, mặc một chiếc sườn xám cổ cao, nhưng Trần Niệm nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô ấy, trong lòng áy náy.
“Cái đó, hôm qua cậu nhờ tớ kiểm tra định vị điện thoại, sao đột nhiên lại hủy bỏ vậy?” Lưu San hỏi.
“Chủ nhân của điện thoại gọi điện cho tớ rồi, nói cho tớ biết vị trí.” Trần Niệm nói một cách đơn giản.
“Chủ nhân của điện thoại? Cố Lăng Kiệt sao.” Lưu San suy đoán nói.
Trần Niệm không nói gì, rủ mắt xuống, lông mi dài ở mí mắt dưới lưu lại một bóng hình đen, che giấu nước mắt trong con ngươi cô.
Lưu San đã hiểu: “Chỉ những việc liên quan đến anh ta cậu mới quan tâm để ý như vậy.”
“Ngoài anh ấy, còn có cậu.” Trần Niệm nói một cách chắc chắn: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua hại cậu chịu khổ rồi sao?”
“Tên cầm thú kia, kiếp trước chắc là làm hòa thượng.” Lưu San không vui nói: “Ây da, đừng nhắc tới anh ta, nhắc tới anh ta, tớ lại đau thắt lưng, cậu thật sự không định nói cho Cố Lăng Kiệt sao?”
Trần Niệm lắc đầu một cái: “Cũng đừng nhắc anh ấy, tớ đau lòng, hôm này là ngày của chúng ta, chúng ta phải chơi cho thật vui.”
“Ha ha ha ha ha, tớ sửa lại một chút, tớ không phải đau thắt lưng, mà là đau thận, ha ha ha ha ha.” Lưu San lạc quan nói.
Tiếng cười của cô ấy lây cho cô, khóe miệng của Trần Niệm cũng hơi cong lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chúng ta đi đâu chơi?”
“Một khu ăn chơi rất được, lần trước Thẩm Diên Dũng từng dẫn tớ đi một lần, có thể câu cá, cưỡi ngựa, ca hát, chơi golf, các loại giải trí, rất tốt, mấu chốt là, trai đẹp rất nhiều, ha ha ha ha.” Lưu San suy nghĩ một chút liền vui vẻ, mắt cong lên.
“Cậu không sợ chỗ đó là cơ sở ngầm của Thẩm Diên Dũng sao?” Trần Niệm lo lắng nói.
“Tớ trộm thẻ của Thẩm Diên Dũng, vào đó đều là khu cao cấp VIP, hơn nữa, tớ mới đến có một lần, bọn họ chắc sẽ không nhớ tớ, còn nữa, tớ cùng cậu đi ra ngoài chơi, Thẩm Diên Dũng biết, cũng không sao cả.” Lưu San phân tích nói.
“Không sao thì tốt.” Trần Niệm nắm tay Lưu San: “Tớ nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu thoát khỏi Thẩm Diên Dũng.”
“Ừ ừ ừ, chúng ta đừng nhắc tới anh ta nữa, tớ bây giờ không chỉ đau thắt lưng, thận đau, toàn thân đều đau.” Lưu San đừa giỡn nói.
Nhưng, thế giới này, không phải bạn nhắc tới, có một số người sẽ không xuất hiện.
Trần Niệm và Lưu San mới vừa vào khu thức ăn cao cấp VIP lại đụng phải Cố Lăng Kiệt, con của Cố Lăng Kiệt, còn có bạn bè của Cố Lăng Kiệt.
Trần Niệm muốn đi nhưng đã không kịp, bởi vì, Cố Lăng Kiệt cũng nhìn thấy cô…..
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!