Chương 326: Tiểu Nguyệt, Em Quay Về Đi.
CHƯƠNG 326: TIỂU NGUYỆT, EM QUAY VỀ ĐI.
Cố Lăng Kiệt về tới nhà, Chu Hân Ly vẫn đang chờ anh.
Anh đặt Cố Diễn lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.
Chu Hân Ly đi theo sau lưng anh:“Lăng Kiệt, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi hỏi Chu Hân Ly: “tiểu Bảo ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi nên em mới ra phòng khách chờ anh. Em biết tính tình tiểu Bảo không tốt, quá tùy hứng lại hay nổi loạn, nghịch ngợm, gây sự. Thằng bé không nghe lời được như tiểu Diễn. Hôm nay nó lại đối xử với cô giáo Trần như vậy, em lo cô giáo Trần sẽ có thành kiến với nó.” Chu Hân Ly nhẹ giọng nói.
“Vậy em cảm thấy bây giờ nên làm gì?” Cố Lăng Kiệt hạ mắt nhìn Chu Hân Ly.
“Là thế này, tiểu Bảo bài xích cô giáo Trần như vậy, là do thằng bé lo sợ cô giáo Trần sẽ thay thế em, vậy nên mới đặc biệt chống cự. Nếu như, gia sư là do tiểu Bảo tự mình chọn lựa, em cảm thấy thằng bé sẽ không bài xích như thế nữa.” Chu Hân Ly kiến nghị.
“Cũng được. Để tiểu Bảo tìm một gia sư mà nó vừa lòng đi, nhưng yêu cầu làm full time. Em cũng xem người nào vừa ý mình ấy, như vậy nó cũng có thể nghe lời một chút.” Cố Lăng Kiệt trực tiếp đồng ý.
“Anh nói thật chứ?” Chu Hân Ly mừng rơn: “Anh cũng cảm thấy nên làm như vậy sao?”
“Phí gia sư anh bỏ ra. Sau này nó và em ở cùng nhau, hẳn là sẽ ngoan một chút. Dù sao thì nó cũng tương đối nghe lời em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Chu Hân Ly dần tắt nụ cười: “Anh, chuyện này… là có ý gì?”
Cố Lăng Kiệt sâu kín nhìn Chu Hân Ly: “Lúc trước thân thể em không tốt, đưa tiểu Bảo tới nhờ anh chăm sóc. Anh đã từng nghĩ tới việc có nên đưa một người tới chăm sóc cho mẹ con hai người hay không. Lúc đó tiểu Diễn chỉ có một mình, anh lo nó sẽ cô đơn, nên mới đón tiểu Bảo về.
Nhưng sau khi đón nó đến đây anh mới phát hiện ra, trái tim tiểu Bảo không ở chỗ của anh. Nếu đã như vậy, anh hẳn nên tôn trọng ý muốn của tiểu Bảo, để nó đi theo em. Sau này mẹ con em tìm một người có thể tin tưởng tới chăm lo cho cả hai, số tiền đó anh sẽ trả.”
Ánh mắt Chu Hân Ly ảm đạm xuống, không bình tĩnh mà nói: “Anh đón tiểu Bảo về, là bởi vì cảm thấy tiểu Diễn sẽ cô đơn ư? tiểu Bảo ở trong lòng anh chỉ là bạn chơi cùng với con trai của Bạch Nguyệt thôi sao?”
“Tiểu Bảo ở nơi này của anh là gì, anh không cần thiết phải tuyên bố với người khác. Nếu em muốn nghĩ như thế, anh cũng không có cách nào. Trên thực tế chính là tiểu Bảo chỉ muốn ở cùng em, chỉ nghe lời em nói mà thôi.” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh thêm vài phần.
Chu Hân Ly không nghe được đáp án mà mình muốn liền bực bội:“Cố Lăng Kiệt, anh tỉnh táo lại đi! Trong lòng anh đều là Bạch Nguyệt, nhưng Bạch Nguyệt chắc chắn đã chết rồi. Nếu Bạch Nguyệt không chết, tại sao cô ấy không trở lại chứ. Em thật không biết anh đang nghĩ cái gì nữa. tiểu Bảo cũng là cốt nhục của anh, mà anh lại đối xử với nó như thế. Rốt cuộc thì anh là người có tình hay vô tình hả!”
“Em cảm thấy anh đối xử với tiểu Bảo như thế nào. Trong lòng em cảm thấy anh đối xử không tốt với tiểu Bảo ư? Vậy em cứ đưa tiểu Bảo đi đi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Nếu như anh có một chút thật lòng đối xử tốt với tiểu Bảo thì sẽ không dứt khoát đuổi nó đi như thế!” Chu Hân Ly kích động, nắm chặt tay, uất ức lên án anh.
“Là anh muốn đuổi nó đi à? Tâm tư của nó ở chỗ em, động một cái là muốn bỏ nhà trốn về chỗ của em. Lúc ở lại đây, nó cũng chỉ nghe lời em nói. Nếu đã như vậy, anh hẳn là nên thỏa mãn tâm nguyện của nó mới đúng.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói, ngữ khí khẳng định.
Chu Hân Ly nhìn ra anh đã hạ quyết tâm:“Vậy anh đi hỏi nó xem cuộc là nó muốn cái gì! Có phải là nó muốn cái gì, anh đều sẽ cho nó cái đó đúng không?”
“Nó muốn ở lại thì nhất định phải nghe lời anh. Nếu như nó muốn đi theo em, vậy tiền hai người mời bảo mẫu hoặc gia sư, đều do anh chi trả. Cứ như vậy đi. Trời cũng đã muộn rồi. Ngày mai nói tiếp.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền xoay người về phòng, đóng cửa lại.
Tâm tình bực bội, ném áo khoác lên sôfa.
Một đám người đều nói với anh rằng Bạch Nguyệt đã chết, chết cái gì mà chết!
Nháy mắt, tâm tình của anh liền không tốt. Anh lấy rượu vang đỏ trên quầy rượu, mở ra, uống liên tục như đang uống nước sôi để nguội…
Trần Niệm tắm xong từ phòng tắm đi ra, lột sạch vỏ trứng gà. Cô nằm ở trên giường, lăn lên chỗ đã tím bầm.
Tuy rằng bị thương, nhưng nhớ tới khuôn mặt đáng yêu tuấn tú đó của Cố Diễn, trong lòng cô lại dào dạt ấm áp, cảm thấy chịu khổ một chút cũng đáng.
Trứng gà ấm áp lăn trên da thịt nơi eo, cũng cảm thấy đặc biệt ấm áp, giống như không còn đau nữa.
Xử lí xong, cô nằm trên giường lại nhớ tới Cố Diễn, khóe miệng khẽ cong lên.
Đến chủ nhật, cô nhất định phải chụp thật nhiều ảnh của tiểu Diễn rồi lưu vào di động, có thể ngắm nhìn.
Di động vang lên. Cô cầm di động lên.
Tuy rằng trên màn hình chỉ hiện ra một chuỗi số di động, nhưng dãy số này cô vẫn nhớ rõ. Là Cố Lăng Kiệt.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, nghe máy, cung kính chào hỏi: “Ngài Cố.”
“Gọi ngài Cố gì chứ, anh là gì của em, em có biết không hả?” Cố Lăng Kiệt quát.
“Hả?” Trong lúc nhất thời Trần Niệm cũng không hiểu anh đang nói gì, trong lòng cảm thấy hơi quái lạ.
“Họ đều nói em đã chết, em đã chết rồi! Em không chết mà, có phải không? Em vẫn còn đang sống rất tốt, em nhất định sẽ trở về tìm anh có phải không?” Cố Lăng Kiệt liên tục hỏi hai câu “có phải không?”.
Trần Niệm nghe hiểu rồi. Anh nói chuyện hình như hơi líu lưỡi. Trạng thái hiện tại cũng không giống lúc anh bình thường. Hẳn là anh đã uống say rồi.
“Nói đi, em nói chuyện đi. Em đừng không nói lời nào như vậy.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Ngài Cố, hiện tại đêm đã khuya rồi, bọn nhỏ chắc hẳn cũng đã ngủ cả rồi. Anh nói chuyện lớn tiếng như thế sẽ làm ồn đến bọn chúng.” Trần Niệm mềm giọng nói.
“Anh ở bên ngoài mà. Bọn nhỏ không nghe thấy đâu. Không nghe thấy đâu mà.” Cố Lăng Kiệt nói đến nửa câu sau giọng nói đã cực kì nhẹ, giống như sắp ngủ rồi.
Trần Niệm lo lắng hỏi: “Anh hiện tại đang ở đâu thế? Anh quên rồi ư? Là anh nói không được để tiểu Diễn một mình ở chung với Chu Hân Ly. Bây giờ chị Chu đang ở trong nhà anh đấy.”
Trần Niệm càng nghĩ càng lo, lập tức ra khỏi giường, cầm lấy túi xách rồi đi thẳng ra ngoài.
“Ha ha ha ha ha.” Cố Lăng Kiệt cười ngây ngốc, trong tiếng cười lại xen lẫn một chút thương tâm:“Em quan tâm tiểu Diễn như vậy thì tự mình đến xem nó đi. Chẳng phải em vẫn luôn muốn tìm được tiểu Diễn sao? tiểu Diễn chính là con trai của hai chúng ta mà. Em về đi, sống mà về xem nó đi tiểu Nguyệt à. Tiểu Nguyệt, anh nhớ em lắm, em trở về đi mà.”
Mỗi lần Cố Lăng Kiệt gọi một câu “tiểu Nguyệt”, Trần Niệm lại thấy trong lòng càng thêm xót xa.
“Ngài Cố, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Bạch Nguyệt. Anh hiện tại đang ở đâu?” Trần Niệm vào thang máy.
“Anh đang ở…” Cố Lăng Kiệt dừng lại, không nói chuyện nữa.
Trần Niệm gấp gáp hỏi lại:“Ở đâu?”
Bên Cố Lăng Kiệt không hề có tiếng động gì nữa.
Trần Niệm nghi ngờ chẳng lẽ Cố Lăng Kiệt đã ngủ rồi?
Cô lại càng lo lắng, thang máy “ting” một tiếng, đã tới tầng một.
Trần Niệm từ bên trong lao ra, lại vội vã dừng lại gấp, quay đầu lại nhìn.
Tô Khánh Nam đang ôm một cô gái xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi đi vào trong, ánh mắt say mê nhìn cô ta. Nhìn qua là biết bọn họ vào khách sạn là muốn làm chuyện đó…