Chương 325: Thân Phận Sắp Bị Vạch Trần Rồi Sao? Cố Lăng Kiệt Quá Thông Minh.
CHƯƠNG 325: THÂN PHẬN SẮP BỊ VẠCH TRẦN RỒI SAO? CỐ LĂNG KIỆT QUÁ THÔNG MINH.
Trên xe.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ, rơi trên một bên mặt của Cố Lăng Kiệt, nửa bên còn lại bị ẩn vào trong bóng tối, dáng vẻ thâm thúy, trầm tư.
Cố Diễn dựa vào người Trần Niệm: “Dì tiểu Niệm, không phải dì nói sẽ kể chuyện cho con nghe sao?”
“Ngày xửa ngày xưa có một con sư tử con. Khi nó được sinh ra, bố của nó đã bị thợ săn đánh chết, mẹ nó thì bị thợ săn mang đi. Nó và em gái được một mẹ voi nuôi dưỡng.
Khi còn nhỏ, nó thường xuyên bị nào là hổ này, nào là sói đói này, chó hoang này… bắt nạt.
Sau mỗi lần bị bắt nạt, nó liền nói với chính mình rằng phải trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy thì mới không bị người ta bắt nạt nữa.
Nó phải chạy nhanh hơn tất cả các động vật khác, móng vuốt cũng phải sắc nhọn hơn tất cả các động vật khác. Nó còn luyện tập để tránh thoát bẫy rập của bác thợ săn. Rốt cuộc có một ngày, nó trở thành vua của rừng rậm. Nó cưới một người vợ xinh đẹp, sinh được hai đứa nhỏ dễ thương, có gia đình của riêng mình. Từ đó, họ sống hạnh phúc ở bên nhau.” Trần Niệm nhẹ giọng kể.
Cố Diễn ngủ rồi. Trần Niệm ôm cậu bé vào trong ngực, dịu dàng ngắm nhìn.
Cô hy vọng cậu, cho dù không có mẹ, cho dù gặp phải khó khăn, cũng không bị khó khăn đánh bại, hi vọng cậu sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, kiên cường hơn.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Trần Niệm trong gương chiếu hậu, nhìn thoáng qua một cái, lại liếc mắt một cái, lại một cái nữa, trầm giọng nói: “tiểu Diễn ngủ rồi à?”
“Ừ. Lúc lái xe quay về, anh đặt nó vào ghế an toàn cho trẻ em, cố gắng lái xe chậm một chút. Trên đường chú ý an toàn.” Trần Niệm không yên tâm lắm, nhắc nhở anh.
Cố Lăng Kiệt thâm thúy liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen nhánh đảo ngược ra bóng của hai Trần Niệm nho nhỏ.
Trần Niệm hơi bối rối, rũ đôi mắt xuống, tay ôm Cố Diễn lại chặt thêm một chút.
Cố Lăng Kiệt thu hồi ánh mắt, trầm giọng dặn dò: “Tôi thường xuyên đi công tác, có đôi khi còn đi hơn nửa tháng. Trước kia chúng nó còn nhỏ, không cần đi học, tôi đều dẫn chúng nó theo cùng. Hiện tại thì không thể dẫn theo nữa. Chu Hân Ly là loại người thế nào tôi nghĩ trong lòng cô cũng biết rồi. Nhớ, đừng cho tiểu Diễn và cô ta đơn độc ở cùng nhau.”
Trần Niệm nheo lại mắt, có chút hoang mang nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Ngài Cố, ngài không định tái hôn nữa sao?”
“Việc anh có tái hôn hay không không liên quan đến cô.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp.
Trần Niệm cúi đầu: “Thật ngại quá, em nói lỡ lời.”
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay lái, giọng nói càng thêm âm trầm: “Anh tin, mẹ của tiểu Diễn vẫn chưa chết.”
Hai hàng mi của Trần Niệm hơi run rẩy. Cô không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi. Cũng may, cô cố ý giấu mình trong bóng đêm, không có ai phát hiện ra cô đang khóc.
“Cô sống ở đâu?” Cố Lăng Kiệt đột nhiên hỏi.
Trần Niệm tỉnh táo tinh thần, thanh thanh cổ họng, cố gắng làm cho giọng nói của chính mình nghe giống bình thường: “Khách sạn Lục Châu. Anh dừng ở cửa là được rồi.”
Cố Lăng Kiệt hơi cau mày, mang theo ý trách cứ: “Cô ở trong khách sạn làm sao luộc được trứng gà?”
“Ha ha.” Trần Niệm cười gượng hai tiếng: “Vết thương trên eo không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để ý nhiều như vậy đâu. Trước kia khi còn ở cô nhi viện, bọn nhỏ nghịch ngợm thường xuyên chạy qua chạy lại, tôi cũng hay bị va phải như thế.”
Cố Lăng Kiệt lái xe, đến khi sắp tới khách sạn Lục Châu thì dừng lại ở ven đường: “cô ở đây chờ tôi một lát.”
“Ừ.” Trần Niệm đồng ý, nhìn theo Cố Lăng Kiệt đi vào một tiệm cơm nhỏ, trong lòng có một cảm giác khá kì lạ… Anh vẫn cẩn thận, tỉ mỉ như thế. Ẩn giấu bên dưới bề ngoài lạnh lùng là một trái tim cực kì ấm áp, biết quan tâm, biết chăm sóc cho người khác.
Ông trời ơi, xin hãy ban cho anh ấy một cô gái thật tốt, quan tâm anh ấy, chăm lo cho anh ấy, để anh ấy không cần phải sống trong cô đơn nữa.
Mười phút sau Cố Lăng Kiệt trở về, xách theo một túi nilon đưa cho Trần Niệm. Giọng nói của anh bình thản mà xa cách, tựa như cố ý không để người khác hiểu lầm.
“Thuốc mỡ bôi chỗ bị bỏng cô không mang đi, tôi đã mua lại lần nữa rồi đây. Cả chai xịt sát khuẩn Bách Nam, thuốc hoạt huyết chống sưng nữa. Bên trong còn có hai quả trứng gà đã luộc sẵn. Bây giờ còn hơi nóng, trở về khách sạn chắc hẳn cũng vừa đủ ấm. Cô tự lột vỏ trứng, lăn lên chỗ bị bầm tím. Là tiểu Bảo làm cô bị thương, tôi làm bố, hẳn nên chịu trách nhiệm với cô.”
Một câu “là tiểu Bảo làm cô bị thương, tôi làm bố, hẳn nên chịu trách nhiệm với cô” này của anh sẽ không làm người khác hiểu lầm nữa.
Trần Niệm hơi nhếch khóe miệng, không từ chối nữa, nhận lấy túi nilon trong tay Cố Lăng Kiệt: “Cảm ơn ngài Cố. tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, cố gắng đến một ngày lương tháng 350 triệu.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lái xe đưa Trần Niệm tới khách sạn Lục Châu.
Trần Niệm xuống xe, nhìn Cố Lăng Kiệt lái xe đi rồi mới vào trong.
Xe của Cố Lăng Kiệt chậm rãi lái vòng lại. Anh đóng cửa xe, đi đến trước quầy tiếp tân, nhìn lướt qua bảng giá, giá một phòng tiêu chuẩn là 3,78 triệu.
“Xin chào, tôi là bạn của cô Trần Niệm. Xin hỏi Trần Niệm ở phòng nào vậy?” Cố Lăng Kiệt nho nhã, lễ độ hỏi thăm.
“Trần Niệm ư?” Nhân viên tiếp tân kiểm tra tên Trần Niệm trong chốc lát rồi nói, “Cô ấy ở phòng 2108.”
“Phòng 2108 đúng không? Từ chủ nhật này cô ấy sẽ không đây nữa, tôi giúp cô ấy thanh toán trước. Tổng cộng là bao nhiêu?”
Nhân viên tiếp tân mắt long lanh nhìn Cố Lăng Kiệt một cái, khuôn mặt đỏ lên, dùng máy tính tính toán lại: “Tính cả hôm nay thì khách hàng đã ở tổng cộng sáu ngày. Tính thêm ngày mai là bảy ngày. Khách sạn của chúng tôi có quy định ở năm ngày, miễn phí một ngày, cho nên chúng tôi chỉ thu tiền thuê trong sáu ngày của ngài. Tổng cộng là 43,68 triệu.”
Cố Lăng Kiệt lại nhìn lướt qua bảng giá lần nữa. 7,28 triệu một đêm, là giá của phòng.
Anh quẹt thẻ rồi ra khỏi khách sạn, gọi điện cho trợ lí, hỏi: “Cậu điều tra thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc Cố, tôi đã tới thành phố C rồi. Trần Niệm đúng là người của cô nhi viện, từ nhỏ đã sống ở đây. Vài năm trước sau khi tốt nghiệp đại học Sư phạm, cô ấy đã trở về cô nhi viện dạy học. Trước kia cô ấy từng có một người bạn trai. Nghe nói, điều kiện nhà anh ta cũng không tệ nhưng lại chê bai xuất thân và trình độ học vấn của cô ấy. Sau khi anh ta kết hôn mới thông báo chia tay với cô ấy. Vì quá đau lòng nên cô ấy mới rời khỏi cô nhi viện.” Trợ lí báo cáo lại.
“Cô nhi viện trả lương cho cô ấy bao nhiêu?” Cố Lăng Kiệt nghi hoặc hỏi.
“Về chuyện này tôi cũng đã hỏi thăm qua. Là 8,75 triệu một tháng. Đến cuối năm lại thưởng thêm khoảng 17,5 triệu đến một 35 triệu, không cố định.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt càng thêm thâm trầm: “Tiểu Vũ, nếu như cậu là cô ấy, với điều kiện sinh hoạt như vậy cậu có ở trong phòng khách sạn hơn bảy triệu trong một tuần không?”
“Tôi đương nhiên không ở. Nhưng mà người thất tình thì sẽ có muôn vàn kiểu suy nghĩ kì lạ. Biết đâu cô ấy nghĩ lại thấy chính mình đã cực khổ bao nhiêu năm rồi, bây giờ muốn thử sống cuộc sống của người có tiền thì sao? Chuyện này rất bình thường.” Trương Tinh Vũ đáp lời, không chút hoài nghi.
“Ừ. Ngày mai cậu lại đi tới cô nhi viện một chuyến nữa, gửi ảnh cô ấy khi còn ở đó cho tôi. Nhớ là ảnh từ nhỏ đến lớn, không được ít hơn sáu tấm.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng.” Trương Tinh Vũ đáp.
Cố Lăng Kiệt tắt máy, quay đầu nhìn Cố Diễn.
Trần Niệm là người anh tuyển tới để chăm sóc con trai. Việc anh nói mình hay phải đi công tác không phải giả, cho nên anh nhất định phải điều tra rõ ràng về Trần Niệm, sau đó mới có thể yên tâm giao con trai mình cho cô ấy.