Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 324: Chap-324




Chương 324: Rắn Rết​

CHƯƠNG 324: RẮN RẾT

*nghĩa bóng: ý chỉ người có tâm địa xấu xa, độc ác

“Tiểu Diễn, lại đây.” Cố Lăng Kiệt kêu.

Cố Diễn dừng bước, trên mặt nở nụ cười không được tự nhiên, bởi vì lo sợ mà vặn vặn mấy ngón tay: “Bố à, sao vậy ạ?”

“Hôm nay mẹ của Tiểu Bảo ở đây, con ngủ với bố đi.” Cố Lăng Kiệt mềm giọng nói.

“À, con đi ăn hoành thánh trước đã.” Cố Diễn nói xong, không đợi Cố Lăng Kiệt kịp nói gì, chạy vào phòng bếp nhanh như chớp.

Cố Lăng Kiệt bất lực thở dài một hơi.

Phòng bếp.

Trần Niệm múc hoành thánh cho Cố Diễn, nấu thêm hai mươi viên hoành thánh nữa.

Cố Diễn nhìn hoành thánh, mắt sáng lấp lánh, liếm liếm môi: “Tiểu Niệm, con có thể ăn được chưa?”

“Có thể ăn rồi, nhưng mà coi chừng bị phỏng đấy, muốn ăn đường và dấm không?” Trần Niệm dịu dàng hỏi.

“Muốn, muốn.”

Trần Niệm đưa dấm cho Cố Diễn, Cố Diễn thõa mãn cắn một miếng lớn, miệng phồng lên: “Ăn ngon, ngon quá, đây là lần đầu tiên con ăn hoành thánh ngon như vậy, con có thể ăn hoành thánh đến mấy trăm năm.”

Trần Niệm bị Cố Diễn chọc cười.

Đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Cười cười, lại thấy trên mặt có chất lỏng ấm áp, cô phát hiện mình đang rơi nước mắt, liền xoay người.

“Tiểu Niệm, dì khóc sao? Sao lại khóc?” Cố Diễn ánh mắt sắc bén phát hiện: “Có phải bố của con bắt nạt dì không?”

“Không phải, lúc nãy không cẩn thận bị phỏng ở eo, bây giờ bỗng thấy hơi đau.” Trần Niệm tùy tiện kiếm một cái cớ.

“Con giúp dì bôi thuốc.” Cố Diễn buông chén, lo lắng lấy tuýp thuốc đặt trên bếp lò, vén áo Trần Niệm lên: “Tiểu Niệm, lưng dì tím bầm cả rồi.”

“Không sao, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” Trần Niệm trấn an.

Cố Lăng Kiệt đứng ngay cửa, thấy vết thương trên lưng Trần Niệm, nhíu mày lại, nói một cách nặng nề: “Xem ra là bị thương không nhẹ, hay là đến bệnh viện khám một chút.”

“Không cần, thật sự không cần, chỉ là bị đụng nhẹ một cái, bị thương ngoài da mà thôi, tôi không có cao quý như vậy.” Trần Niệm từ chối.

“Luộc hai trứng gà chườm nóng một chút, sẽ mau lành hơn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, bước đến.

Trần Niệm cung kính mà xa cách gật đầu: “Được, sau khi trở về tôi sẽ làm.”

“Bọn họ không ăn, cô chỉ cần múc phần tôi và cô là được rồi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò một tiếng, nhìn Cố Diễn, bưng chén Cố Diễn lên: “Đi ra ăn đi, coi chừng bị phỏng.”

“Dạ.” Cố Diễn theo sau Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài.

Cố Lăng Kiệt đặt chén lên bàn ăn.

Cố Diễn ngồi xuống bàn, vùi đầu ăn.

Cố Lăng Kiệt ngẩn người nhìn Cố Diễn, ánh mắt nặng nề, tựa như đang lạc vào dòng suy nghĩ.

Nếu Bạch Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ sống chung với con cái rất hòa thuận, anh lạnh lùng nhạt nhẽo ít nói, lại không biết cách dỗ con vui vẻ, không biết cách kéo gần khoảng cách với con.

Trần Niệm đặt đĩa dấm chua xuống trước mặt Cố Diễn.

Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Trần Niệm.

“Hoành thánh sắp xong rồi, ngài Cố muốn mấy viên?” Trần Niệm cung kính hỏi.

“Mười viên, cô cũng ngồi xuống bàn ăn chung đi.” Cố Lăng Kiệt trả lời.

Trần Niệm quay người đi vào phòng bếp, chia hai mươi viên hoành thánh làm hai chén, bưng lên, một chén đặt trước mặt Cố Lăng Kiệt, một chén để ở vị trí phía bắc, ngồi xuống ăn hoành thánh.

Cố Diễn nhìn Cố Lăng Kiệt, lại nhìn Trần Niệm.

Ba người họ, bây giờ nhìn lại giống như người một nhà.

Bố, mẹ, và nó, cùng nhau ăn cơm tối.

Trong lòng Cố Diễn vui vẻ, mím môi cười, lại phải cẩn thận sợ người khác biết được suy nghĩ của nó, liền cúi thấp đầu xuống.

Cố Minh Bảo đi từ trong phòng ra, thấy ba người họ cùng nhau ăn hoành thánh, sắc mặt rất kém, mở miệng mắng: “Ai cho dì ngồi trên bàn ăn, dì chỉ là người làm được bố tôi thuê đến, không có tư cách.”

“Tiểu Bảo, không được vô lễ, dì Trần là giáo viên dạy kèm bố mời đến, thuận tiện chăm sóc các con, không phải người làm.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.

“Con có mẹ, không cần những người khác chăm sóc, nếu bố muốn người phụ nữ này làm gia sư của con, vậy từ mai con không đến trường nữa, con không muốn cô ta dạy, con sẽ không làm gì hết, chỉ nằm trên giường thôi.” Cố Minh Bảo kêu gào.

“Con thế này là đang uy hiếp bố.” Một cơn tức giận dâng lên trong lòng Cố Lăng Kiệt, anh nhìn Cố Minh Bảo với ánh mắt sắc bén, như là bão tố sắp đến.

“Tiểu Bảo không có ý này.” Chu Hân Ly từ trong phòng chạy ra, năn nỉ Cố Lăng Kiệt: “Con còn nhỏ, khó tránh khỏi ương bướng, để em dạy nó là được rồi.”

Chu Hân Ly ôm Cố Minh Bảo đi.

Cố Lăng Kiệt nhíu mày, bực bội cầm chiếc đũa lên, không ăn nổi, liền đi về phía cửa phòng Cố Minh Bảo.

Cố Diễn cảm nhận được lửa giận của bố mình, sợ hãi đến phát run.

Trần Niệm nhìn qua Cố Diễn, chạy về phía Cố Lăng Kiệt: “Ngài Cố, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cố Lăng Kiệt dừng lại trước cửa phòng Cố Minh Bảo, nắm chặt nắm tay, kìm nén sự tức giận của mình, nhìn Trần Niệm.

“Cố Minh Bảo là con của ngài Cố, ngài Cố chắc hẳn cũng hiểu cái tính nóng nảy của đứa nhỏ này, nếu như anh đánh nó, nó sẽ cảm thấy mẹ nó tốt hơn, do đó lại càng ngỗ nghịch hơn.

Bản tính của đứa nhỏ này không xấu, nhìn thấy mẹ mình bị thương sẽ rơi nước mắt, vì mẹ sẽ sẵn sàng tự làm mình bị thương, nó có mục tiêu và chiến thuật rõ ràng, có kế hoạch có định hướng, có tư tưởng, là một đứa trẻ rất thông minh.

Phương pháp giáo dục đứa nhỏ này là, khích lệ nó bằng phần thưởng mà nó mong muốn.

Nó nói sẽ không đi học, không nghe lời tôi, đừng lo lắng, anh chỉ cần nói cho nó biết, tôi sẽ ở đây đánh giá chúng nó, nếu nó được tôi đánh giá tốt một tháng lúc ở đây, sẽ cho phép mẹ nó ở đây hai ngày, như vậy chắc chắn nó sẽ không làm loạn nữa.

Cụ thể hơn tôi sẽ nói với ngài hôm chủ nhật.” Trần Niệm nói.

Cố Lăng Kiệt nghe giọng cô, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy khá có lý: “Cô giáo Trần rất biết cách đối xử với trẻ con.”

Trần Niệm thấy anh không còn tức giận nữa, khóe miệng nở nụ cười, tiếp lời anh: “Lúc trước trong cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ tinh nghịch, tính cách đều có vấn đề, cuối cùng đều ổn cả. Không có đứa trẻ không ngoan, chỉ có phương pháp giáo dục không tốt.”

“Ừ, ăn cơm tối đi, ăn xong tôi đưa cô về.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, quay trở về bàn ăn.

Ba phút sau, Chu Hân Ly dẫn Cố Minh Bảo ra, đứng cạnh Cố Lăng Kiệt.

“Nói với bố con đi.” Chu Hân Ly nói với Cố Minh Bảo.

“Thật xin lỗi.” Cố Cố Minh Bảo không cam tâm tình nguyện nói.

“Nói đàng hoàng.” Chu Hân Ly nhíu mày ra lệnh.

Cố Minh Bảo siết chặt nắm tay, cúi đầu, nói lại lần nữa: “Thật xin lỗi.”

Cố Lăng Kiệt ngước nhìn Cố Minh Bảo: “Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ với mẹ đi. Bố đưa cô giáo Trần về.”

Cố Diễn lập tức giơ tay: “Con đi nữa.”

“Tiểu Diễn, đi ngủ với dì, bây giờ đã trễ rồi.” Chu Hân Ly dịu dàng nói với Cố Diễn.

Trần Niệm nhớ đến chuyện Chu Hân Ly nói Cố Diễn thích ăn cay, Cố Minh Bảo thích ăn sầu riêng và tôm hùm, trong lòng có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Cô không thể nào yên tâm để Cố Diễn ở lại với Chu Hân Ly.

“Cơ thể em không tốt, còn bị phỏng, bản thân cũng cần người chăm sóc, làm sao chăm lo cho người khác được, anh đưa tiểu Diễn đi, hai người nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng từ chối.

Trần Niệm thở dài một hơi, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, không lẽ, suy nghĩ của cô và Cố Lăng Kiệt giống nhau?

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.