Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 321: Chap-321




Chương 321: Dù Không Có Khói Súng Chiến Trường, Cô Cũng Đã Không Gì Lay Chuyển Được​

CHƯƠNG 321: DÙ KHÔNG CÓ KHÓI SÚNG CHIẾN TRƯỜNG, CÔ CŨNG ĐÃ KHÔNG GÌ LAY CHUYỂN ĐƯỢC

“Tổn thương tan nát cõi lòng ở thành phố đó đã khiến tôi quyết định phải rời khỏi, rời khỏi để không còn gặp lại những người quen cũ, rời khỏi để không phải thấy cảnh nhớ người, thậm chí khóa Facebook, Zalo, đổi số điện thoại. Trong lúc vô tình, tôi gặp phải một người lạ rất tốt bụng, người đó vừa hay ở thành phố A, tôi bèn đến thành phố A.” Trần Niệm rũ mắt, giải thích một cách buồn bã.

“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi thấy địa chỉ ghi trên sơ yếu lý lịch của cô là địa chỉ khách sạn.” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Cho nên, chỗ của anh có thể bao ăn bao ở, với tôi mà nói, rất là hấp dẫn đó.” Trần Niệm nói đùa.

Cố Lăng Kiệt không nói gì, tiếp tục lái xe.

“Giờ cô đã hết đau rồi, không cần đi bệnh viện nữa, chẳng qua chỉ là đụng một cái, không có vấn đề gì lớn. Anh tấp xe vô lề, cô tự đi về được.” Trần Niệm nhìn ra cửa xe mà nói.

“Dì hết đau rồi, có thể làm cơm tối cho con ăn được không? Con thường hay ăn ngoài đường, ăn mãi cũng ngán.” Cố Diễn làm nũng.

Trong lòng Trần Niệm mềm mại, liếc Cố Lăng Kiệt, anh im lặng, không nói gì.

“Có thể chứ, con muốn ăn gì, dì làm cho con.” Trần Niệm vừa xoa đầu Cố Diễn vừa nói.

“Con muốn ăn gà kho, muốn ăn tôm vàng rụm, còn muốn ăn...” Cố Diễn liếm liếm môi: “Mì hoành thánh, mì hoành thánh lớn.”

Trần Niệm mỉm cười, hỏi Cố Lăng Kiệt: “Trong tủ lạnh nhà các anh có nguyện liệu nấu ăn không?”

“Không có, không có gì cả, chỉ có rượu thôi.” Cố Diễn lên án.

“Dừng lại đằng trước, ở đó có một cái chợ bán đồ ăn, cô đi mua chút rau, khoảng mười phút là xong.” Trần Niệm nói.

“Cô Trần không phải người ở thành phố A, mà lại hiểu rõ thành phố A thế nhỉ.” Cố Lăng Kiệt nói một cách sâu xa.

“Tôi thích đi dạo khắp nơi, nhìn ngắm xung quanh một chút, cho nên nhớ là ở đây có chợ bán thức ăn. Bây giờ anh tấp vào lề, phiền anh chờ tôi một chút.” Trần Niệm dịu dàng nói.

Cố Lăng Kiệt dừng xe bên đường, đưa ví tiền cho Trần Niệm.

Trần Niệm ngẩn người.

“Cô cầm ví tiền của tôi đi, xài hết thì đưa lại cho tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Anh không sợ tôi lấy thêm tiền của anh sao?” Trần Niệm kinh ngạc.

“Một tháng lương của cô hơn ba trăm năm mươi triệu, sẽ không thèm mấy triệu bạc này.”

Trần Niệm bị Cố Lăng Kiệt chọc cười.

Tiền lương hơn ba trăm năm mươi triệu?

Đây thật sự là một hấp dẫn không nhỏ, cho dù cô thật sự đi ăn trộm, cũng sẽ không dám trộm tiền của anh.

Cô cầm ví tiền của anh xuống xe.

Cố Lăng Kiệt mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc thơm, nhìn bóng lưng của Trần Niệm, đốm lửa trên tàn thuốc lúc sáng lúc tối, giống như ánh sáng trong sóng mắt anh, lập lòe bất định.

Hơn mười phút sau, Trần Niệm đi mua rau củ xong trở về, mở cửa sau xe, ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn.

“Tiểu Niệm, dì mua rau gì thế ạ?” Cố Diễn cười hì hì mà hỏi.

“Gọi là gì?” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.

Cố Diễn thè lưỡi, lập tức sửa lời: “Dì Tiểu Niệm.”

Trần Niệm cười cưng chiều: “Mua cocacola, cánh gà, tôm, thịt heo, dưa muối, trứng gà, cà chua, trứng vịt muối, rau xanh, nấm hương, cà rốt, bắp cải, gạo và gia vị nữa.”

“Mua nhiều như vậy, hôm nay chỉ có ba người chúng ta ăn, làm sao mà ăn hết.” Cố Diễn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, lại sợ lãng phí.

“Cơm tối hôm nay chỉ có gà kho, tôm, thịt kho rau mai và trứng gà chiên cà chua, còn những nguyên liệu khác dùng để làm hoành thánh, làm xong đặt vào ngăn đông tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì lấy ra bỏ vào nước đun sôi, ngày mai hai người có thể lấy đó làm điểm tâm.” Trần Niệm giải thích.

Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Trần Niệm: “Cô biết làm thịt kho rau mai?”

“Ừ, rau này nếu hôm nay ăn không hết, có thể để ngày mai ăn.” Trần Niệm khẽ cười.

Cố Lăng Kiệt không nói gì thêm, tăng nhanh tốc độ, lái xe về chung cư.

Bọn họ vừa bước ra từ thang máy, Trần Niệm đã thấy Chu Hân Ly ôm vai Cố Minh Bảo đứng ngay cửa.

Chu Hân Ly nhìn thoáng qua Trần Niệm, cười nói với Cố Lăng Kiệt: “Đứa nhỏ tiểu Bảo này lại chạy về, em sợ anh lo lắng nên đưa nó về đây. Đây là bảo mẫu mà tiểu Bảo đã nói sao?”

“Cô ấy là gia sư dạy kèm tại nhà anh mời đến, vì tiểu Bảo và tiểu Diễn còn đi học nên anh nhờ cô ấy chăm lo mọi mặt cho bọn trẻ luôn. Tiểu Bảo, xin lỗi cô Trần mau, con không nên đẩy người khác.” Cố Lăng Kiệt nói một cách nghiêm khắc.

“Con không có đẩy, là do cô ấy lôi kéo con, không cho con đi.” Tiểu Bảo ra vẻ đáng thương mà kêu gào.

“Không cho con đi là vì sợ con gặp chuyện không may, con đẩy người khác là con không đúng rồi. Hơn nữa, con chưa xin phép ba mẹ mà đã tự tiện chạy đi, khiến ba mẹ phải lo lắng cũng là không đúng, mau xin lỗi đi.” Giọng điệu Cố Lăng Kiệt ra lệnh.

“Tiểu Bảo, đừng chọc giận ba con nữa, mau xin lỗi đi con, sau này cũng đừng tự tiện chạy về, mẹ không sao đâu, không cần phải lo lắng cho mẹ.” Chu Hân Ly nhanh chóng nói.

Cố Minh Bảo mím chặt môi, nước mắt đọng trong mắt, nhìn Chu Hân Ly: “ Mẹ, con muốn về với mẹ, ba đã tìm được Cố Diễn sẽ không quan tâm con nữa, con muốn đi theo mẹ.”

“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, làm sao ba con không thương con được, con nói như vậy là mẹ giận đấy, mẹ không cho phép con nói như vậy, có nghe không?” Chu Hân Ly tức giận nói.

Cố Minh Bảo cúi đầu, không nói lời nào.

“Ngài Cố, tôi đi nấu cơm trước đây.” Trần Niệm chuyển chủ đề.

Cố Lăng Kiệt gật đầu nhẹ, mở cửa, Trần Niệm bước vào.

Chung cư của anh cũng không quá quá lớn, ba phòng, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, một phòng bếp, nhưng lại rất ngăn nắp, gạch trên tường thậm chí có thể phản chiếu ra bóng người, bố cục tổng thể khiến người ta có cảm giác giống như chính con người anh, nam tính, hiên ngang mà cẩn thận, tỉ mỉ.

“Phòng bếp ở đâu?” Trần Niệm hỏi.

”Để tôi dẫn cô đi, tôi cũng chưa làm cơm tối, để tôi giúp cô.” Chu Hân Ly xung phong giúp đỡ.

Cố Lăng Kiệt cầm cánh tay cô: “Em có bệnh tiểu đường, hay là nghỉ ngơi đi, cứ ăn cơm tối ở đây, ăn xong anh đưa em về.”

“Không sao, em chỉ giúp đỡ một chút, mệt thì sẽ nghỉ ngay, tự em có tính toán mà.” Chu Hân Ly mỉm cười, đi về phía phòng bếp.

“Cô Trần, tôi có thể giúp được gì không?” Chu Hân Ly hỏi một cách lịch sự.

“Vậy, cô giúp tôi rửa rau được không?” Trần Niệm lấy rau ra.

“Có rau mai à, tôi nhớ Lăng Kiệt thích ăn thịt kho rau mai nhất, cứ để tôi làm món thịt kho rau mai này cho.” Chu Hân Ly lấy thịt ở xung quanh, rửa sạch bằng nước.

Trần Niệm cũng không nói gì, rửa cánh gà, xẻ một đường ngay giữa mỗi miếng, cho dầu vào nồi, rắc thêm gừng, hành lá, lại bỏ cánh gà vào xào lên thành màu vàng óng, cho thêm nước tương, nhìn qua Chu Hân Ly, không bỏ đường vào, nhưng lại đổ thêm chút rượu và gần nửa bình Coca vào.

Trong lúc đợi cánh gà chín, cô rửa sạch tôm, lột vỏ tôm.

Sau khi tôm được chuẩn bị xong, cánh gà cũng vừa đủ chín, Bạch Nguyệt nhấc nồi cánh gà ra, thấy Chu Hân Ly đã lấy khối thịt ra, cắt thành từng miếng nhỏ, chuẩn bị chưng trên nồi cơm.

*chưng một số vùng gọi là hấp.

“Lăng Kiệt thích tôi làm món này nhất, khổ nỗi sức khỏe tôi không được tốt, anh ấy sợ tôi vất vả, hôm nào để tôi đưa công thức làm món này nhờ cô Trần làm giúp.” Chu Hân Ly khẽ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.