Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 320: Chap-320




Chương 320: Áo Bông Nhỏ Thân Thiết​

CHƯƠNG 320: ÁO BÔNG NHỎ THÂN THIẾT

Trần Niệm mỉm cười: “Đương nhiên không có vấn đề gì.”

Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày: “Cô rất tự tin?”

“Cách của tôi không tốt, cho dù cầu xin ngài, ngài sẽ để tôi ở lại sao? Ngoài ra, tôi chỉ báo giá tháng đầu tiên 3 triệu rưỡi, tháng thứ hai 7 triệu, tháng thứ ba 10 triệu rưỡi, nếu ngài sa thải tôi, tôi cũng không cảm thấy đáng tiếc, lúc lương của tôi có như vậy mà đã bị sa thải, càng đừng nói sau này nữa.” Trần Niệm nói từng chữ, từng chữ một cách rõ ràng.

Cố Lăng Kiệt có chút mờ mịt. Anh cảm thấy, giọng nói của cô gái này cực kì quen thuộc, quen thuộc tới mức, sau khi cô đi, anh vẫn còn nhớ tới những gì cô nói.

Đến mức, nhìn thấy cô ở đây, anh sẽ chủ động đến bắt chuyện.

Giờ nghĩ lại, giọng nói của cô, rát giống với Bạch Nguyệt.

“Biết hát không?” Cố Lăng Kiệt đột nhiên hỏi.

Trần Niệm ngây người, anh chuyển chủ đề quá nhanh, nhất thời cô chưa kịp phản ứng lại: “Biết một chút, sao vậy?”

“Tối này cùng đi Karaoke đi, để cô và bọn nhỏ quen thân một chút.” Dường như Cố Lăng Kiệt không hỏi cô có rảnh không. Nói xong, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Vẫn là tác phong bá đạo dứt khoát năm đó.

Cô cũng muốn tiếp xúc với bọn nhỏ, vì thế, không từ chối, đi theo phía sau anh.

Hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau, Cố Lăng Kiệt ngồi xuống trước, Trần Niệm ngồi ở bên cạnh anh.

“Dì ơi, dì ơi, dì tên là gì thế?” Cố Diễn nghiêng đầu hỏi, lông mày cong cong, bộ dáng rất thích Trần Niệm.

“Trần Niệm, họ Trần, tên Niệm trong tưởng niệm.” Trần Niệm dịu dàng giải thích.

“Trần Niệm, tên này có chút bi thương, có lẽ là cảm giác đau thấu tim can. Tên của con rất hay, Cố Diễn, mang ý kéo dài, tiếp diễn, là do mẹ con không thấy nữa, bố con hy vọng có thể tìm được mẹ con, vì thế, đặt cho con cái tên này.” Cố Diễn cười nói.

Ngón tay Trần Niệm hơi run run, hai tay nắm chặt, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.

Anh cũng đang đánh giá cô.

Cô chột dạ, mặt ửng hồng: “Vợ ngài Cố mất tích sao?”

Cố Lăng Kiệt buồn rầu: “Tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, cô ấy đang trách tôi, vì thế đã 2 năm rồi, cũng không nguyện ý xuất hiện.”

Trần Niệm khẽ cười một tiếng.

Cố Lăng Kiệt nghi ngờ, nhìn Trần Niệm: “Cô cười cái gì?”

“Theo tôi thấy, có lẽ ngài Cố là một người cơ trí, thành thục, lại chững chạc, nếu một người phụ nữ vì ngài không bảo vệ tốt cho cô ấy mà trách ngài, tôi cảm thấy, người phụ nữ như vậy, ngài Cố cũng sẽ không yêu.

Nếu ngài Cố cứ muốn cho rằng người phụ nữ ngài yêu là người như vậy, thế thì, ngài cũng không xứng để cô ấy yêu thương. Nếu ngài không xứng để cô ấy yêu thương, vậy cớ gì cô ấy phải quay về tìm ngài?” Trần Niệm phân tích nói.

Cố Lăng Kiệt híp mắt lại, thâm trầm nhìn Trần Niệm, không nói gì, u ám, như bầu trời trước cơn bão.

“Con cảm thấy tiểu Niệm nói rất có lý.” Cố Diễn dứt khoát nói.

Trần Niệm nghi hoặc nhìn Cố Diễn.

“Con gọi cô ấy là gì?” Cố Lăng Kiệt chất vấn Cố Diễn.

Cố Diễn không sợ, khóe mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm: “Con cảm thấy gọi tiểu Niệm thân thiết hơn gọi dì.”

“Cô ấy là bề trên của con, lớn hơn con 20 tuổi, con gọi tiểu Niệm, không phải thân thiết, mà là vô lễ, sau này phải gọi dì.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh nói.

“Vâng, con biết rồi.” Cố Diễn ngọt ngào nói.

Giọng nói này, làm Trần Niệm mềm lòng, trái tim ấm áp, viền mắt cay cay lạ thường: “Tiểu Diễn ngoan.”

“Ăn cơm đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, cảm xúc càng khó chịu.

Anh biết, tiểu Nguyệt không trách anh, thế nhưng, nếu không trách anh, vì sao lâu như vậy vẫn không có tin tức gì, có khi nào đã…

Anh không dám nghĩ, anh thà thuyết phục bản thân, Bạch Nguyệt đang trách anh không bảo vệ tốt cho cô, vì thế cô không muốn xuất hiện, trong lòng thắt chặt, đau đớn, không có khẩu vị, liền đặt đũa xuống: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.”

Cố Lăng Kiệt rời khỏi bàn ăn, đi ra ngoài.

“Đều tại anh, tự dưng nhắc đến mẹ anh làm gì? Mẹ anh chính là đồ sao chổi, mỗi lần nhắc tới dì ấy, bố đều không vui.” Cố Minh Bảo trách Cố Diễn.

“Không phải bố không vui, chỉ là bố nhớ mẹ rồi, cho dù anh không nói, bố vẫn luôn nhớ mẹ.” Cố Diễn phản kích.

“Nhớ mẹ anh thì có gì mà giỏi chứ? Mẹ anh đã chết rồi, mẹ em vẫn còn sống, bố nên cưới mẹ em mới đúng. Em không muốn ăn cơm với hai người nữa.” Cố Minh Bảo trừng Trần Niệm một cái, nhảy xuống ghế.

Trần Niệm tóm lấy Cố Minh Bảo: “Con còn nhỏ, đừng chạy lung tung, nếu chạy ra ngoài bị người xấu bắt mất thì làm thế nào?”

Cố Minh Bảo dùng sức đẩy Trần Niệm: “Dì mới là người xấu ý, tôi không thích dì, dì đừng có mà đến nhà tôi.”

Trần Niệm không ngờ một đứa trẻ lại khỏe như thế, đẩy cô ngã vào góc bàn, eo bị đụng không đứng thẳng được, cúi gập người xuống.

Cố Minh Bảo chạy khỏi.

“Dì, dì không sao chứ?” Cố Diễn chạy tới trước mặt Trần Niệm, quan tâm nói.

Trần Niệm lắc đầu: “Không sao cả, con chạy ra ngoài tìm bố con, bảo ngài ấy đi tìm em con về.”

“Vâng.” Cố Diễn vội vàng chạy ra ngoài.

Trần Niệm ngồi xổm xuống, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Cô không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt chạy tới, đỡ cô dậy.

Trần Niệm người thấy mùi thuốc lá trên người anh.

Có lẽ anh ra ngoài hút thuốc.

Cố Lăng Kiệt, lúc tâm trạng rối bời mới hút thuốc.

Viền mắt cô không khỏi hồng lên: “Tôi không sao, không cần lo cho tôi, cậu hai vừa chạy ra ngoài, ngài mau đuổi theo cậu ấy, một đứa trẻ lang thang bên ngoài, quá nguy hiểm rồi.”

Cố Lăng Kiệt nhìn sắc mặt của cô, ôm cô dậy đi ra bên ngoài.

Trần Niệm nghi hoặc ôm lấy cánh tay anh: “Ngài làm gì thế?”

“Sắc mặt cô rất kém, tôi đưa cô vào viện.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói: “Tiểu Diễn, bám sát theo.”

“Tôi không sao, chỉ là va vào góc bàn thôi, lát nữa sẽ khỏi. Con của ngài còn đang ở bên ngoài đó.” Trần Niệm lo lắng nói.

“Nó ba ngày hai bữa rời nhà đi tìm mẹ nó, đường từ đây đến chỗ mẹ nó có lẽ nó nhắm mắt cũng tìm ra, lát nữa sai người đón nó về là được, cô không cần lo lắng.” Cố Lăng Kiệt chắc chắn nói.

Trần Niệm hiểu rồi: “Đứa nhỏ này, muốn tác hợp ngài và mẹ nó.”

“Trái tim của tôi, chỉ dành cho vợ của tôi.” Cố Lăng Kiệt khẳng định, lạnh lùng mở cửa xe ra, đặt Trần Niệm vào trong.

Cố Diễn tự mình trèo lên xe, ngồi bên cạnh Trần Niệm.

Cố Lăng Kiệt lái xe.

“Dì đừng lo lắng, ở đây cách bệnh viện không xa, bây giờ y học rất phát triển.” Cố Diễn an ủi, nở nụ cười sáng lạn.

Trần Niệm xoa đầu Cố Diễn: “Cảm ơn con, nghe con nói như vậy, dường như dì không thấy đau nữa rồi.”

Trần Niệm nói xong, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, nói: “Ngài Cố thả tôi xuống cổng bệnh viện là được rồi, tự tôi đi khám, ngài và tiểu Diễn còn chưa ăn gì, đứa nhỏ đang tuổi lớn, để bụng đói sẽ không tốt.”

Cố Lăng Kiệt nhìn qua thời gian, hỏi: “Cô luôn ở thành phố C, vì sao đột nhiên đến thành phố A?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.