Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 319: Chap-319




Chương 319: Gặp Mặt Mà Không Nhận Ra Nhau​

CHƯƠNG 319: GẶP MẶT MÀ KHÔNG NHẬN RA NHAU

Bạch Bích mờ mịt nhìn Trần Niệm: “Bọn họ chờ tôi ở thiên đường thật sao?”

“Phải. Vì thế, bà phải không ngừng khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn, bọn họ đều đang ở trên trời nhìn bà đó.” Trần Niệm mỉm cười nói.

“Trên trời.” Bạch Bích nhìn lên bầu trời, ánh mắt trống rỗng mà xa xăm.

Trong lòng Trần Niệm chua xót, đứng dậy, đi ra ngoài, nói với y tá: “Danh sách đồ ăn thức uống của Bạch Bích có thể cho tôi xem một chút được không?”

“Có thể, đi theo tôi.” Y tá đi phía trước.

Trần niệm cầm lấy thực đơn, nhìn qua một lượt: “Đồ ăn rất tốt.”

Y tá cười: “Đương nhiên, mặc dù con gái bà ấy chết, nhưng lại có một người con rể rất có tiền. Mỗi tháng ngài Cố đều phái người tới, ngoài việc trả tiền, còn đưa bà ấy ra ngoài đi dạo, mua chút quần áo các thứ. Bà Bạch này có một người con rể như vậy, đúng là phúc 3 đời mà.”

Trần Niệm rũ mắt, cô hiểu rồi, nói với y tá: “Là thế này, tôi được bạn bè nhờ vả tới thăm bà Bạch. Nếu có người hỏi, có thể không nhắc tới có người từng đến thăm bà ấy được không?”

Bạch Nguyệt vừa nói, vừa rút một phong bì từ trong túi ra, nhét vào trong tay y tá.

“Cái này không thể nhận, chỉ là, miệng tôi rất kín, chuyện không nên nói sẽ không nói, yên tâm đi.” Y tá đảm bảo nói.

“Cảm ơn.” Trần Niệm rời khỏi viện dưỡng lão, không bắt taxi mà một người tản bộ trên đường, đi thôi, đi thôi.

Thành phố A là thành phố đô thị hóa, hai năm qua thay đổi rất nhiều, giá nhà ở cũng tăng thêm 50% so với 2 năm trước, trên đường chạy đủ các loại xe hạng sang.

Cô hối hận đã không mua nhà sớm, đến nay, chỉ có thể ở khách sạn mà thôi.

Đi khoảng 1 tiếng, sắc trời tối dần, đèn đường sáng lên, bụng cô đói, thì thấy một quán ăn Hong Kong, liền đi vào.

Bên trong khá nhiều người, từ lúc nào người ở thành phố A thích món ăn thế này chứ?

Cô chọn một bàn ngồi xuống, quét mã, thực đơn liền hiện ra trên điện thoại.

Cô chọn một phần bánh cuốn, một phần há cảo hấp, một phần sữa đậu nành, sau khi chọn món xong, liền xem tin mới trên điện thoại.

Còn nhớ, trước đây cô từng đọc một câu chuyện cười, kể về hai người so xem ai cô đơn hơn. Một người nói, chuyện cô đơn nhất chính là ăn cơm một mình. Người còn lại nói, chuyện cô đơn nhất là đi xem phim một mình. Người chọn ăn cơm nói, đi xem phim, sau khi đi vệ sinh, chỗ đó vẫn là của mình, nhưng ăn cơm, đi vệ sinh xong quay lại, bàn đã không phải là của mình nữa rồi.

Trần Niệm cảm thấy khá buồn cười. Rất trùng hợp, cô cũng từng đi xem phim một mình, cũng từng ăn cơm một mình.

“Một mình sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Trần Niệm nghi ngờ ngẩng đầu, thấy là Cố Lăng Kiệt, nghi ngờ đứng dậy, cũng kính nói: “Ngài Cố, sao ngài lại ở đây?”

“Nhà tôi ở gần đây, trong nhà không có ai nấu cơm, nên tôi mang các con ra ngoài dùng bữa. Nếu đã gặp nhau, thì cùng ăn đi, cô và bọn chúng gặp nhau trước cũng tốt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Trần Niệm cũng không từ chối: “Được, tôi đã gọi món rồi, ngài ngồi ở đâu, tôi bảo nhân viên phục vụ chuyển đồ ăn qua đó.”

“Bàn số 48.” Cố Lăng Kiệt nói, đi về phía bàn số 48, không xa, ở ngay chếch bàn cô.

Trần Niệm dặn dò nhân viên phục vụ, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt và hai đứa trẻ.

“Cố Diễn, năm nay 7 tuổi, là anh. Bên cạnh là Cố Minh Bảo, cũng 7 tuổi, là em.” Cố Lăng Kiệt giới thiệu cho Trần Niệm.

Ánh mắt Trần Niệm sáng quắc nhìn Cố Diễn, mỉm cười, ánh mắt có chút gợn sóng, dưới ánh đèn, trở nên sáng long lanh: “Hai cậu con trai của ngài Cố quả là nổi trội hơn người, rất đẹp trai.”

“Tôi đẹp trai là vì tôi giống mẹ tôi, mẹ tôi rất xinh đẹp.” Cố Minh Bảo nói.

Trần Niệm nhìn qua Cố Minh Bảo.

Đúng là nó càng lớn càng giống Chu Hân Ly.

Cố Diễn nghiêng đầu, đánh giá Trần Niệm: “Sau này dì là mẹ mới của chúng con sao?”

Mặt Trần Niệm ửng hồng, mỉm cười nói: “Dì không phải là mẹ mới của các con, chỉ là sẽ chăm sóc các con, nấu cơm giặt quần áo cho các con, đưa các con đi học, bài tập có chỗ nào không hiểu, cũng có thể hỏi dì.”

“Bảo mẫu đó.” Cố Minh Bảo nói, mấp máy miệng: “Những chuyện này mẹ tôi có thể làm, không cần đến dì.”

“Những chuyện này nếu như dì làm rồi, vậy mẹ con càng có thêm thời gian ở bên cạnh con, đúng không?” Trần Niệm dịu dàng nói.

Cố Minh Bảo không nói gì, cúi thấp đầu.

Cố Diễn nhìn Cố Minh Bảo, lại nhìn Trần Niệm, thấy Trần Niệm mỉm cười nhìn mình: “Chào mừng dì đến nhà con. Dì có biết vẽ tranh không? Con rất thích vẽ tranh.”

“Tiểu Diễn thật lợi hại, có thể dạy dì cùng vẽ không?” Trần Niệm cười nói.

“Tiểu Diễn là để dì gọi sao? Dì nên gọi anh ấy là cậu cả, gọi tôi là cậu hai. Hơn nữa, đến vẽ tranh dì cũng không biết, còn nói có gì không hiểu có thể hỏi dì, thật nực cười.” Cố Minh Bảo bài xích, nói.

“Mỗi ngành nghề đều có thế mạnh riêng. Dù dì lớn hơn các con, nhưng có rất nhiều thứ không bằng các con, dì sẽ khiêm tốn học hỏi. Còn về xưng hô…” Trần Niệm nhìn Cố Diễn: “Tiểu Diễn, con thích dì gọi con là cậu cả hay tiểu Diễn?”

“Tiểu Diễn đi, tiểu Diễn nghe có vẻ thân thiết hơn. Cậu cả gì đó, nghe rất xa cách.” Cố Diễn nói.

“Cái gì xa cách chứ? Vốn chính là bố chúng ta bỏ tiền ra thuê người đến hầu hạ chúng ta, vốn là có thân phận, đăng cấp, tôn ti trật tự.” Cố Minh Bảo vênh váo tự đắc nói.

Trần Niệm cũng không tức giận, nói với Cố Minh Bảo: “Con là một quan tòa nhỏ duy trì trật tự, dì hỏi con, con cảm thấy sếp lớn cao quý hay nhân viên cao quý?”

“Đương nhiên là sếp lớn rồi.” Cố Minh Bảo không thèm suy nghĩ mà trả lời.

“Giáo viên tôn quý hay học sinh tôn quý?” Trần Niệm lại hỏi.

“Đương nhiên là giáo viên.” Cố Minh Bảo rất chắc chắn.

“Vậy nếu như, nhân viên mà sếp lớn thuê là giáo viên của sếp lớn thì sao?”

Cố Minh Bảo ngừng một chút, suy nghĩ một lát, trả lời: “Sếp lớn. Ai có tiền thì người đó tôn quý.”

“Vậy, nếu sếp lớn kia không được kỹ thuật của giáo viên ủng hộ, công ty sẽ sụp đổ thì sao?”

Cố Minh Bảo không nói gì, có chút bực dọc: “Loạn lung tung cái gì vậy chứ? Tôi đang nói vấn đề tôn ti với dì, dì nói lạc đi tận đâu đó làm gì?”

Cố Lăng Kiệt nhìn Trần Niệm, không nói gì. Anh muốn xem xem, Trần Niệm sẽ giải quyết như thế nào.

Trần Niệm cười hiền hòa: “Thức ăn lên rồi, ăn trước đã. Dì đi rửa tay trước.”

Trần Niệm đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh, lúc rửa tay, Cố Lăng Kiệt xuất hiện bên cạnh cô.

“Tôi muốn biết, cô giáo Trần sẽ giải quyết như thế nào?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Vì đó là con của ngài, thế nên, tôi không thể nói trước mặt bọn trẻ. Tôi càng muốn cùng ngài Cố giao lưu chiều sâu một chút, chủ nhật có thể cho tôi thời gian khoảng nửa tiếng được không?” Trần Niệm mỉm cười hỏi.

“Vậy chủ nhật gặp. Nếu tôi thấy cách của cô không tốt, có lẽ sẽ kết thúc quan hệ thuê dùng của cô trước thời hạn. Cái này không có vấn đề gì chứ?” Cố Lăng Kiệt nghiêm chỉnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.