Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 318: Chap-318




Chương 318: Lâu Rồi Không Gặp, Cố Lăng Kiệt​

CHƯƠNG 318: LÂU RỒI KHÔNG GẶP, CỐ LĂNG KIỆT

Cố Lăng Kiệt gật đầu, xem có vẻ khá là hài lòng, rồi nhìn về phía người phụ nữ ở giữa.

Người phụ nữ ở giữa mỉm cười, nói: “Trước kia tôi là giáo viên dạy ngữ văn tiểu học, từng dạy qua lớn 1, lớp 2, lớp 3 và lớp 4. Tôi khá quen thuộc với cách giáo dục hiện hành, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ tôi cho con của ngài.”

Cố Lăng Kiệt cũng gật đầu, nhìn về phía người phụ nữ cuối cùng.

Cô, vừa nhìn qua, rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế không thể tìm ra chút khuyết điểm nào. Làn da trắng nõn, mịn màng, như bạch ngọc. Đặc biệt là đôi mắt to tròn, bình tĩnh đến lạ thường, giống như đại dương mênh mông, không hề mang chút kiểu căng thường thấy trên người các cô gái xinh đẹp hiện nay.

Nếu phải nói điều duy nhất không phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại, có lẽ là dáng người, hơi béo, có phần đẫy đà.

“Ngài Cố, xin chào, tôi là Trần Niệm, năm nay 28 tuổi, trước kia làm việc ở một trại trẻ mồ côi ở thành phố C. Tôi cảm thấy, con của ngài, thứ chúng thiếu không phải là giáo dục, chúng có giáo dục, hay còn nói chúng được giáo dục nhiều hơn những đứa trẻ bình thường, hơn nữa, chúng thông minh hơn những đứa trẻ khác. Thứ tôi có thể làm, thứ nhất, là giúp chúng tạo thành những thói quen tốt, thứ hai, chính là, không được để chúng cảm thấy cô đơn về mặt tinh thần.”

Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày: “Cô làm thế nào để chúng không thấy cô đơn về mặt tinh thần?”

“Có chuyện có thể làm, có nhu cầu càng muốn hoàn thành mục tiêu, vì mục tiêu mà không ngừng nỗ lực, dùng nỗ lực thay thế nhớ nhung và lạc lõng, điều này là một quá trình dẫn dắt.” Trần Niệm giải thích.

“Nếu đã nỗ lực rồi, cũng vô dụng thì sao? Há chẳng phải càng lạc lõng và cô đơn sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Đó là do xác định sai mục tiêu để nỗ lực, thay đổi mục tiêu của bản thân một cách thích hợp, mới có thể biến nỗ lực trở nên tích cực hơn, sau đó không ngừng tiến tới những mục tiêu cao hơn, sẽ không còn thấy lạc lõng và cô đơn nữa. Đương nhiên, vào lúc căng thẳng tột cùng, sẽ nên giải tỏa một cách thích hợp. Hy vọng ngài Cố sẽ cho tôi cơ hội này.” Trần Niệm thành khẩn nói.

“Cô ở lại, nhưng người khác ra ngoài trước đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đánh giá Trần Niệm.

Trần Niệm rũ mắt, yên lặng cực kì.

Những người khác đều ra ngoài rồi.

Cố Lăng Kiệt hỏi: “Cô hy vọng lương khoảng bao nhiêu?”

Trần Niệm nhìn Cố Lăng Kiệt: “Tháng thứ nhất 3 triệu rưỡi, tháng thứ hai 7 triệu, tháng thứ ba 10 triệu rưỡi, sau đó mỗi tháng tăng thêm 3 triệu rưỡi, đạt tới ngưỡng 350 triệu thì ngừng, hoặc là, sau đó lại bàn tiếp. Đương nhiên, nếu ngài Cố cảm thấy tôi làm không tốt, có thể tùy thời sa thải tôi.”

“Cô rất tự tin. Bao giờ có thể bắt đầu làm việc?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Ngày mai là cuối tuần, có lẽ con anh được nghỉ. Chủ nhật tôi sẽ đi làm, không biết bên ngài có tiện hay không?” Trần Niệm hỏi.

Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Để chúng quen cô sớm một chút cũng tốt. 8 giờ sáng chủ nhật, cô tới trước cửa công ty tôi, người của tôi sẽ đến đón cô. Một tháng có 4 ngày nghỉ, cô cần xin phép tôi trước.”

Trần Niệm gật đầu: “Đã rõ.”

“Cô Trần kết hôn chưa?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ hỏi.

“Chưa.”

“Ở tuổi này của cô, có lẽ có bạn trai rồi chứ?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày.

“Trước đây có, nhưng chia tay rồi.” Trần Niệm đơn giản nói.

“Được rồi, ra ngoài đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, lật xem sơ yếu lý lịch của Trần Niệm. Trẻ mồ côi, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện Nhân Đạo ở thành phố C, sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm, liền làm việc ở cô nhi viện.

Anh gọi điện cho trợ lý, dặn dò: “Gọi điện thoại cho cô nhi viện Nhân Đạo, hỏi một chút về giáo viên tên Trần Niệm, hỏi rõ nguyên nhân từ chức của cô ta.”

“Rõ.”

Trần Niệm rời khỏi công ty của Cố Lăng Kiệt, quay đầu lại, nhìn toàn nhà cao lớn nguy nga, khẽ mỉm cười: “Cố Lăng Kiệt, cuối cùng, cũng gặp lại.”

Cô vừa đi ra ngoài đường lớn, vừa gọi điện thoại cho Lưu San.

“Sao rồi sao rồi? Cậu được tuyển chưa?” Lưu San vội vàng hỏi.

“Ừ, được tuyển rồi, chủ nhật đi làm.” Trần Niệm mỉm cười nói.

“Chúc mừng cậu, có cần giúp gì cứ việc nói với mình.” Lưu San vỗ vỗ ngực nói.

Trong mắt Trần Niệm xẹt qua tia thương cảm: “Cậu đã giúp mình rất nhiều rồi. Là mình, đã hại cậu.”

“Nói gì vậy chứ? Căn bản là bị anh ta lợi dụng, trong bụng cả đoàn lửa giận, là nhờ cậu, mình mới cảm thấy đòi lại được một chút đó, không uổng phí công mình bị anh ta dày vò đến eo cũng đau mỏi thế này.” Lưu San luôn thoải mái như thế.

Trần Niệm càng thêm áy náy: “Xin lỗi, nếu không phải vì mình, cậu có thể rời xa nơi này rồi. Xin lỗi, San San.”

“Xa gì chứ? Con trai còn ở đây này. Haizz, không nói cái này nữa, mai là thứ bảy, giờ cậu ra ngoài rồi, ngày mai cùng nhau đi ăn cơm đi.” Lưu San cười haha nói.

“Ừ, được, mình đến chỗ cậu. Giờ mình đến viện dưỡng lão cái đã.” Trần Niệm dịu dàng nói.

“Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Lưu San lo lắng nói.

“Mình biết rồi, tắt máy nhá.” Trần Niệm tắt điện thoại, lên taxi, đến viện dưỡng lão, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng đúng lúc chiếu vào qua cửa sổ, rơi trên thân người xinh đẹp của cô.

Cô còn sống…

Khoảng nửa tiếng sau, Trần Niệm trả tiền, xuống taxi, đi đến cửa, vào phòng đăng kí thăm bệnh.

Cô viết tên Bạch Bích, không điền tên mình, liền đi vào.

Bạch Bích vẫn bị nhốt trong phòng kính thủy tinh, ngồi trên ghết, giống như nhập định vậy, không hề động đậy.

Có y tá đi qua.

Trần Niệm hỏi y tá: “Người phụ nữ trong kia bị sao vậy?”

Y tá nhìn qua Bạch Bích, thở dài một hơi: “Năm kia bà ấy vẫn còn khá ổn, tập thể dục, đọc sách, tích cực, tươi sáng. Thế nhưng, có một ngày, vợ của chồng trước bà ấy đến, bà ấy biết chồng trước mình chết trong tù, con gái cũng chết rồi, liền bắt đầu trở nên như vậy, tình trạng thân thể cũng ngài càng kém đi.”

Tin Hình Bắc Xuyên chết, cô đã biết, là do Lưu San nói cho cô, là bị ám sát.

“Tôi có thể vào xem một chút không?” Trần Niệm hỏi.

“Có thể thì có thể, nhưng cô phải chú ý an toàn, có thể bà ấy sẽ công kích người khác.” Y tá nhắc nhở, dùng chìa khóa mở cửa ra.

Trần Niệm đi tới trước mặt Bạch Bích, ngồi xuống đối diện bà.

Ánh mắt Bạch Bích khẽ rung động, nhìn Trần Niệm, chủ động nói chuyện: “Tiểu Nguyệt nói với tôi, chỉ cần tôi trở nên tốt hơn, chờ lần sau gặp mặt Bắc Xuyên, Bắc Xuyên sẽ bị tôi mê hoặc. Giờ Bắc Xuyên chết rồi, tôi trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, có tác dụng gì chứ?”

“Người chết rồi, còn có linh hồn. Nói không chừng giờ ông ấy đang ở trong căn phòng này nhìn bà. Bà muốn ông ấy nhìn thấy bà càng ngày càng tốt, hay là muốn ông ấy nhìn thấy bộ dáng bà ngày càng tiều tụy?” Trần Niệm dịu dàng nói.

“Người chết rồi, còn có linh hồn sao? Chồng tôi chết rồi, con gái tôi cũng chết rồi.” Bạch Bích kích động nắm lấy tay Trần Niệm.

Trần Niệm nhíu mày: “Chết, là trả lại tội nghiệt của kiếp trước, vì thế, chuộc xong tội sẽ lên thiên đường. Nhưng tự sát, là không thể lên thiên đường. Chồng bà đã chết, con gái bà cũng chết rồi, bà càng cần sống thật tốt, để biết thêm càng nhiều chuyện mà bọn họ không biết, chờ đến khi lên thiên đường gặp lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.