Chương 316: Đời Người Như Một Giấc Mộng
CHƯƠNG 316: ĐỜI NGƯỜI NHƯ MỘT GIẤC MỘNG
“Cái gì?” Tô Khánh Nam cầm điện thoại đi sang một bên, thấp giọng nói: “Cậu nói không thấy tiểu Nguyệt nữa? Sao lại không thấy?”
“Không biết! Vừa rồi tôi đến phòng của cô Bạch, thấy trên giường không có người.” Hồ Tuấn nơm nớp lo sợ nói.
“Cô ấy tỉnh chưa? Tìm khắp nơi trong biệt thự cho tôi, cô ấy chưa thể đi xa được.” Tô Khánh Nam gấp gáp nói.
“Đã tìm mọi ngóc ngách trong biệt thự rồi, camera giám sát cũng xem rồi, không thấy có ai đi ra từ phòng của cô Bạch.” Hồ Tuấn báo cáo.
Tô Khánh Nam hiểu rồi, tắt máy, sải bước bước về phía Cố Lăng Kiệt, nắm lấy cổ áo anh.
Cố Lăng Kiệt đẩy anh ta ra, nghiêm giọng nói: “Cút ra.”
“Cố Lăng Kiệt, có phải anh điên rồi không? Không có tôi, Bạch Nguyệt không sống nổi 1 tháng, vậy mà anh còn sai ám vệ cướp cô ấy đi?” Tô Khánh Nam tức giận nói.
Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày: “Câu này của anh có ý gì? Tiểu Nguyệt bị cướp đi?”
Tô Khánh Nam nhìn ra manh mối, trái tim hẫng một nhịp có một loại dự cảm không lành, sống lưng ớn lạnh: “Không phải anh sao?”
Cố Lăng Kiệt cũng lo lắng: “Giờ tiểu Nguyệt đi đâu rồi? Ai sẽ cướp cô ấy đi chứ? Tô Khánh Nam, rốt cuộc anh đã đắc tội bao nhiêu người?”
Tô Khánh Nam ngã ngồi trên sofa, ánh mắt nhanh chóng chìm vào suy tư, sắc mặt trắng bệch.
Đúng là anh đắc tội rất nhiều người. Thế nhưng, những người đó không có khả năng cướp Bạch Nguyệt đi: “Thật sự không phải là anh?”
Cố Lăng Kiệt càng gấp gáp, lại lo lắng, chạy về phía cửa: “Tìm được Bạch Nguyệt rồi sẽ tính sổ với anh.”
Tô Khánh Nam thấy Cố Lăng Kiệt đi rồi, gật đầu nói với Tổng thống: “Tổng thống đại nhân, vợ của tôi bị người khác cướp đi, tôi đi trước đây.”
Lúc Tổng thống còn chưa kịp hồi thần, Tô Khánh Nam đã chạy về phía cửa.
Cố Thanh Hùng nhìn bóng lưng dần biến mất của Cố Lăng Kiệt, căm giận nói: “Gia môn bất hạnh, chọc phải sao chổi đen đủi kia, thật sự là đồ sao chổi mà.”
Ông cũng đứng lên, phải nhanh chóng tìm được Bạch Nguyệt trước bọn họ, giết chết cô ta, ông liền đỡ phiền: “Tổng thống đại nhân, tôi đi trước đây.”
Tô Chung thấy Cố Thanh Hùng đi rồi, cũng đi theo: “Lão Cố, chờ tôi với.”
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Diên Dũng và Tổng thống đại nhân.
“Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai mà có thể mê hoặc cả Tô Khánh Nam và Cố Lăng Kiệt thần hồn điên đảo như thế?” Tổng thống nghi ngờ hỏi.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười: “Là chuyện tốt, Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam đấu đá và kiềm hãm lẫn nhau, mới không thể một nhà lớn mạnh độc tôn. Nếu năm đó Cố Lăng Kiệt cưới con gái của Tô Chung, sợ là năm nay người làm Tổng thống không phải con mà là Cố Lăng Kiệt.”
“Nói cũng phải, nhưng về lâu về dài, có thể sẽ ảnh hưởng tới đoàn kết nội bộ. Cố Lăng Kiệt có được lòng quân, Tô Khánh Nam lại thủ đoạn độc ác, hai người này đều không phải là đèn cạn dầu. Năm nay con sẽ nhậm chức, nhưng lông cánh chưa cứng, không được có một chút sơ sót nào.” Tổng thống lo lắng nói.
Thẩm Diên Dũng nho nhã lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, tự tin nói: “Nếu nắm trong tay nhược điểm của bọn họ thì sao?”
“Câu này có ý gì?” Tổng thống không quá rõ ràng.
Thẩm Diên Dũng ẩn ý sâu xa nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, cực kì tự tin.
Tổng thống thấy anh ta không nói gì, gật gật đầu.
Đối với biểu hiện những năm gần đây của đứa con trai này, ông cũng khá hài lòng.
“Tự con có tính toán là tốt nhất. Nhớ lời cha nói: Chuyện nhỏ không nhịn khó thành chuyện lớn. Làm việc cần phải dứt khóat, không được mang lòng dạ đàn bà. Con là một vị vua, chuyện gì cũng phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, cần cứng mềm uyển chuyển, công bằng, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Vâng.” Thẩm Diên Dũng đáp một tiếng.
“Đúng rồi, sao khi con nhậm chức, thì liên hôn với công chúa Anna của nước K đi. Nước K rất quan trọng trong việc ổn định thị trường của nước ta trên trường quốc tế, cũng là đối tác ngoại giao quan trọng của nước ra. Mẹ con là trưởng công chúa của nước S, nước S là nước lớn trong khoáng sản và dầu mỏ, nên đi lại nhiều hơn với phía ông cậu của con.” Tổng thống dặn dò.
Thẩm Diên Dũng rũ hạ ánh mắt, sóng mắt yêu mị tối tăm mịt mờ, đặt ly rượu xuống: “Bố, bố có từng nghĩ sẽ cưới mẹ của Tô Khánh Nam không?”
Tổng thống lắc đầu: “Bố hiểu rõ chuyện gì mới là quốc gia đại sự.”
“Nếu mẹ bắt bố cắt đứt quan hệ với Hùng Đại Ninh, bố sẽ làm sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi tiếp.
“Sẽ làm. Nhưng mẹ con là một người hiền hậu, lại hiểu lý lẽ, có sự độ lượng của bậc mẫu nghi thiên hạ, cũng coi như là phúc 3 đời của bố.” Tổng thống nhắc tới vợ của mình, khuôn mặt liền trở nên dịu dàng.
Thẩm Diên Dũng cười nhẹ một tiếng: “Lần trước con đọc một câu chuyện cười, kể về một đôi vợ chồng trẻ, người vợ hỏi người chồng, em và mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?
Người chồng hỏi lại: anh và bố em cùng đi chơi gái, cùng bị bắt, trên người chỉ có tiền để chuộc một người, em sẽ cứu ai trước?”
“Con có ý gì?” Tổng thống hỏi.
Thẩm Diên Dũng cười: “Nếu đã là phúc 3 đời, nên đối xử với bà tốt hơn mới phải. Con đi trước đây.”
Tổng thống: “…”
Thẩm Diên Dũng đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn qua Tổng thống: “Rất nhanh, bố sẽ không còn là Tổng thống nữa, có thể về hưu rồi, không cần gánh trách nhiệm quốc gia, bố sẽ cưới mẹ Tô Khánh Nam sao?”
Tổng thống lắc đầu.
Thẩm Diên Dũng không nói gì, xoay người, rời đi.
Một ngày, hai ngày… Một tháng, hai tháng… Một năm, hai năm…
Xuân qua thu tới, đã qua 2 năm rồi.
Cố Lăng Kiệt không tìm thấy Bạch Nguyệt.
Tô Khánh Nam cũng không tìm thấy Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt bắt được Trần Bình, bắt được dân chài kia, bắt được hung thủ. Lã Mạnh Châu bị phán tử hình. Cùng năm đó, cũng bị phán tử hình, còn có Lã Minh Thanh, và một đám người liên can trong công ty xây dựng Hành Thiên.
Hình Bắc Xuyên lợi dụng chức vụ, trục lợi cho bản thân, số tiền lên tới 500 tỷ, bị phạt tù 15 năm, cả đời không được hoạt động chính trị. Hình Cẩm Nhi bị phạt tù 13 năm, tịch thu toàn bộ tài sản.
Kì lạ là, Lã Mạnh Châu, Lã Minh Thanh, không hề nhắc 1 chữ tới vụ án diệt thôn, cho dù bị phán tử hình, cũng không nhận có liên quan.
Vì thế, 5 hung thủ của vụ án diệt thôn, ngoài thống đốc Trình, Lã Minh Thanh, Lã Mạnh Châu, Hình Bắc Xuyên, còn có 1 người, không có chút manh mối nào.
Mơ hồ, Cố Lăng Kiệt cảm thấy, người biến mất cuối cùng kia, chắc chắn là quyền cao chức trọng, đến người hiểm ác như Lã Mạnh Châu, cũng không dám dính vào.
Tiểu Nguyệt, có khi nào em bị người kia bắt đi không?
Tiếc là, người kia và tiểu Nguyệt đều như bốc hơi khỏi thế gian này, không có chút tin tức nào.
Trong năm đầu mà Bạch Nguyệt mất tích, Cố Lăng Kiệt thường tỉnh giấc giữa đêm, lần nào cũng mơ thấy Bạch Nguyệt cả mặt máu me cầu cứu anh, sau khi tỉnh lại, lại đi vào đường cùng.
Chất cồn và khói thuốc, trở thành đồ dùng quan trọng trong cuộc sống của anh. Vì say rượu, anh xuất huyết dạ dày một lần, vào bệnh viện cấp cứu, suýt chút nữa không tỉnh lại được nữa, trong tiềm thức, anh muốn đi cùng Bạch Nguyệt.
Sau khi được cứu sống, anh tiếp tục say rượu, hút thuốc, chán chường, phiền muộn. Cho tới một ngày, có một người nông dân đưa tới một đứa trẻ.
Là con của anh và Bạch Nguyệt…