Chương 315: Người Phụ Nữ Của Tôi, Tự Tôi Sẽ Bảo Vệ
CHƯƠNG 315: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, TỰ TÔI SẼ BẢO VỆ
Lời Tô Khánh Nam vừa dứt, Cố Lăng Kiệt liền đánh tới một quyền, tốc độ rất nhanh, nhưng gió tuyết bão bùng, đánh lên khuôn mặt Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam lùi về sau vài bước, ngón cái lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nhạo một tiếng, trong mắt xẹt qua tia sắc bén, đấm về phía Cố Lăng Kiệt, quyền này rất mạnh, cũng rất nhanh.
Anh đã muốn đánh Cố Lăng Kiệt từ sớm rồi.
Lúc Bạch Nguyệt còn là người phụ nữ của anh, anh ta đã trêu chọc, khiến anh đội mũ xanh, anh nhịn đến tận bây giờ.
Cố Lăng Kiệt lắc người, tránh khỏi quyền của Tô Khánh Nam, nắm lấy cánh tay anh ta, thuận thế đẩy anh ta ra.
Tô Khánh Nam hiểu được mục đích của Cố Lăng Kiệt, thu lực lại, xông về phía Cố Lăng Kiệt, đồng thời đá chân sau. Cố Lăng Kiệt lùi về sau, tránh khỏi chân của Cố Lăng Kiệt, cũng buông lỏng anh ta.
Tô Khánh Nam lại đánh tới một quyền, Cố Lăng Kiệt hất cánh tay anh ta, cũng đánh một quyền về phía đầu của Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cúi đầu, tránh thoát, khuỷu tay đánh trúng Cố Lăng Kiệt, đồng thời cũng bị Cố Lăng Kiệt đá trúng, Sau đó, hai người triệt để đánh lộn thành một đoàn.
Binh lính của hai người hai mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi lại nhìn sếp của bản thân.
“Bằng” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người nổ súng.
Tô Chung và bố của Cố Lăng Kiệt mang theo một tốp người đến.
“Còn ra thể thống gì nữa?” Bố của Cố Lăng Kiệt, Cố Thanh Hùng tức giận nói.
“Còn không đứng thẳng lên?” Tô Chung cũng nghiêm giọng nói.
Tô Khánh Nam lười nhác đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người.
Cố Lăng Kiệt cũng đứng dậy, hất cằm, cả mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, trong mắt là khí thế ngạo thị quần hung.
“Đi theo bố.” Cố Thanh Hùng nói với Cố lăng Kiệt.
“Đi hết đi, về nhà uống sữa.” Tô Khánh Nam châm chọc.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sắc bén nhìn Tô Khánh Nam.
Giờ anh đã biết nguyên nhân tại sao sau khi thả ra, Bạch Nguyệt còn lựa chọn rời xa anh, tại sao, tại sao Bạch Nguyệt phải rời khỏi đảo hoang, tại sao Bạch Nguyệt muốn anh hứa, nếu cô chết rồi anh phải sống thật tốt.
Anh biết Tô Khánh Nam hèn hạ, không ngờ anh ta lại hèn hạ tới mức dùng độc trên người Bạch Nguyệt.
“Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng động tới Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nghiêm giọng nói.
“Người phụ nữ của tôi, tôi muốn thế nào thì sẽ thế đó, liên quan gì tới anh. Ngoài ra, có chuyện gì cứ nhằm vào anh? Xin lỗi, trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả, tôi không có thời gian lãng phí trên người anh.” Tô Khánh Nam phản kích.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cổ áo Tô Khánh Nam: “Giờ Bạch Nguyệt ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy một lần.”
Tô Khánh Nam hất cằm, nhếch khóe miệng, không đứng đắn nói: “Người phụ nữ của tôi, dựa vào cái gì mà anh muốn gặp liền cho anh gặp? Không những bây giờ tôi không cho anh gặp, hơn nữa còn khiến anh cả đời không gặp được.”
Cố Lăng Kiệt nghiến chặt hàm, cực kì sắc bén, kéo Tô Khánh Nam đến trước mặt mình: “Anh mưu sát tôi trước, nếu tôi tố cái anh lên tòa án quân sự, tôi đảm bảo sẽ khiến anh không thấy được ánh sáng mặt trời ngày mai.”
Tô Khánh Nam không chút sợ hãi, hất tay Cố Lăng Kiệt ra, chỉnh lại quần áo, lười nhác nói: “Nếu anh có chứng cứ, cứ việc tố cáo lên tòa án quân sự, thế nhưng, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu tôi chết rồi, tôi sẽ để Bạch Nguyệt bồi táng cùng tôi.”
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam đoán đúng rồi.
Thứ nhất, chết không đối chứng. Thứ hai, Bạch Nguyệt chính là điểm yếu của anh, vì Bạch Nguyệt, đúng là anh sẽ không tố cáo Tô Khánh Nam ra tòa, mọi thứ dồn nén, bao phủ lấy trái tim, không phát ra được, anh nắm chặt tay thành quyền, gân xanh trân mu bàn tay nổi lên.
Dường như Tô Khánh Nam hiểu rõ điều đó, lộ ra nụ cười, vừa phô trương vừa điên cuồng: “Cái gì của tôi chính là của tôi, người khác có tốn bao nhiêu công sức, cũng không thể có được.”
Cố Lăng Kiệt lại đánh một quyền, đánh ngay lên mặt Tô Khánh Nam.
Anh ta nhổ ra một ngụm máu, rụng cả răng.
“ĐM.” Tô Khánh Nam vô cùng tức giận, rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Cố Lăng Kiệt, lên đạn.
Mắt Cố Thanh Hùng co rút lại, rút súng nhằm thẳng vào Tô Khánh Nam: “Coi nhà họ Cố chúng tôi đều ăn chay niệm Phật sao?”
Binh lính thấy tình hình không đúng lắm, đều rút súng ra, trên trán, trên mũi, đều là mồ hôi lạnh.
Một khi có ai nổ súng, nhất định sẽ tử thương vô số.
Ai cũng nín thở, bốn phía yên tĩnh đến lạ thường.
Tô Chung nhìn Cố Thanh Hùng, rồi lại nhìn Tô Khánh Nam, điện thoại vang lên, thấy là Tổng thống, liền vội vàng bắt máy.
“Cái đó, lão Cố, Lăng Kiệt, Khánh Nam, Tổng thống gọi tới, bảo mọi người đến phủ Tổng thống, có chuyện gấp.” Tô Chung nói,
Cố Thanh Hùng là người đầu tiên buông súng xuống.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn Cố Lăng Kiệt, không hề muốn hạ súng xuống.
Cố Lăng Kiệt mím chặt môi, không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhìn chằm chằm anh ra, thấy chết không sờn, ánh mắt chăm chú mà sắc bén, mang theo uy nghiêm khiến người khác thuần phục.
Tô Khánh Nam nhớ tới lời mà Tổng thống nói.
Nửa tiếng sau mà không giải quyết xong, người của anh ta sẽ bị giải tán.
Quyền lực, mới là thứ khiến bản thân đứng ở thế bất bại.
Anh ta hạ súng xuống.
“Vậy thì tốt, Tổng thống bảo chúng ta qua đó, tôi đã sắp xếp máy bay rồi, cùng đi đi.” Tô Chung nói với tất cả mọi người.
Tiếng động cơ máy bay ầm ầm từ xa truyền tới.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cửa sổ biệt thự của Tô Khánh Nam, híp mắt lại, ánh mắt đen như mực trở nên tối tăm.
Nếu anh đoán không nhầm, Bạch Nguyệt ở đó, người phụ nữ của anh, đáng ra anh nên bảo vệ thật tốt. Cũng không biết bây giờ Bạch Nguyệt thế nào rồi.
Phủ Tổng thống…
Tô Khánh Nam, Cố Lăng Kiệt, Cố Thanh Hùng, Tô Chung đều ở đó, Thẩm Diên Dũng cũng vậy.
Tổng thống mỉm cười nói: “Đều là anh em một nhà, có chuyện gì không thể giải quyết được mà phải động tới đao thương chứ?”
“Tô Khánh Nam bắt cóc vợ của tôi, tôi qua đó muốn đòi lại vợ mình, quá đáng sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi.
Tô Khánh Nam bật cười: “Đó là vợ trước của anh, vợ trước của anh cũng là vợ trước của tôi, cô ấy nguyện ý ở cùng tôi, anh còn đến giành với tôi? Anh thật sự muốn tranh với tôi sao?”
“Anh tiêm virus vào người vợ tôi, nếu cô ấy cam tâm tình nguyện, vì sao anh lại còn cần làm thế?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng hỏi.
“Đó cũng là do cô ấy cam tâm tình nguyện.”
“Có phải tình nguyện hay không, để cô ấy tự mình nói. Nếu không phải cô ấy cam tâm tình nguyện, vậy mời anh lập tức chữa khỏi cho cô ấy, đồng thời không được giam cầm cô ấy nữa. Có thể làm được chứ?” Giọng Cố Lăng Kiệt âm vang hữu lực hỏi.
“Vấn đề là giờ cô ấy không nói được. Thời gian trước cô ấy không cẩn thận rơi xuống biển, sau được tôi cứu được, liền hôn mê tới tận giờ.” Tô Khánh Nam lạnh giọng nói.
“Cái gì? Sao cô ấy lại rơi xuống biển?” Cố Lăng Kiệt chấn kinh.
“Vậy phải hỏi anh rồi. Cô ấy muốn đi cùng tôi, anh không cho phép, liền đẩy cô ấy xuống biển.” Tô Khánh Nam lạnh băng nói.
Cố Lăng Kiệt đập bàn đứng lên, nghiêm giọng nói: “Anh đúng là nói năng lung tung, có phải anh đẩy cô ấy xuống biển không?”
Tô Khánh Nam lười biếng dựa vào ghế: “Nếu tôi đẩy cô ấy xuống biển, tôi còn cứu cô ấy lên làm gì?”
“Tô Khánh Nam…” Cố Lăng Kiệt tức giận đến sắp điên rồi, cả người giống như dây đàn căng cứng, lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Điện thoại Tô Khánh Nam vang lên, thấy là Hồ Tuấn gọi, liền nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tư lệnh, không thấy cô Bạch nữa.” Hồ Tuấn báo cáo.