Chương 314: Nếu Cô Ấy Chết Rồi, Tôi Sẽ Khiến Anh Bồi Táng
CHƯƠNG 314: NẾU CÔ ẤY CHẾT RỒI, TÔI SẼ KHIẾN ANH BỒI TÁNG
“Bạch Nguyệt, nếu em dám nhảy xuống, Tô Khánh Nam tôi thề với em, tôi sẽ khiến Bạch Bích, Lưu San, và tất cả những người mà em để ý đều bồi táng theo em.” Tô Khánh Nam cảnh cáo.
Bạch Nguyệt cười, nước mắt chảy dài trên má: “Người tôi để ý... có cả anh.”
Tô Khánh Nam ngây người, linh hồn giống như bị thứ gì đó đả kích mạnh mẽ, có vài phần hoang mang.
Bạch Nguyệt không do dự, nhảy xuống khỏi thuyền.
Cả người rơi vào trong nước, có chút đau đớn.
Chỉ là, không đau tới trái tim, vì thế, không sao cả.
Cô thấy bản thân từ từ chìm xuống, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng nước ùng ục bên tay, nước biển rất xanh, giống như rửa sạch đi mọi dơ bẩn trên cơ thể.
Cuối cùng, cuối cùng, cô chết rồi.
Nếu biết sớm như vậy, sống tạm 3 năm, còn sống đau khổ như thế, cô liền không sống tiếp nữa.
Tiếc là, liên lụy Cố Lăng Kiệt… liên lụy anh.
Đều là chấp niệm của cô, là sự ích kỉ của cô, là vận đen của cô, là lỗi của cô.
Nếu còn có kiếp sau, cô nhất định, nhất định sẽ không liên lụy đến Cố Lăng Kiệt nữa.
Dưỡng khí trong phổi ngày càng út đi, tay nắm chặt thành quyền, mở miệng ra, hít nước biển vào, khoang mũi, lồng ngực, trong phổi, trong đầu, toàn bộ đều khó chịu đến muốn nổ tung.
Trong mơ hồ, cô thấy Tô Khánh Nam bơi về phía mình.
Thở ra một hơi cuối cùng, cơ thể cô uyển chuyển như rong biển trong nữa, chìm dần xuống đáy biển theo làn nước lưu chuyển.
Tô Khánh Nam tăng tốc, nghĩ tới cô sẽ chết, trái tim đau tới không thở nổi, nắm chặt lấy cánh tay cô, bơi lên trên mặt nước.
Hai phút sau, mới mang Bạch Nguyệt lên được mặt biển.
Sắc mặt Bạch Nguyệt trắng nhợt, môi tím đen, giống như một cơ thể không còn sự sống.
Trái tim Tô Khánh Nam cực kì hoảng loạn, lắc vai Bạch Nguyệt: “Bạch Nguyệt, em không được chết, tôi không cho phép em chết, nghe rõ chưa? Nếu em chết rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho Cố Lăng Kiệt. Giờ em mà tỉnh lại, tôi sẽ bảo người của tôi tha cho Cố Lăng Kiệt, em nghe rõ chưa?”
Bạch Nguyệt không còn chút tri giác, không hề động đậy.
“Tư lệnh.” Cấp dưới của anh ta gọi, thả thang cứu sinh xuống.
Một tay Tô Khánh Nam ôm lấy cô, nắm lấy thang, cấp dưới của anh kéo hai người lên.
Anh lập tức hô hấp nhân tạo cho Bạch Nguyệt, làm khoảng 10 lần, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Anh tiếp tục hô hấp nhân tạo, Bạch Nguyệt không tỉnh, anh sẽ không dừng lại.
Rất lau sau đó, Bạch Nguyệt ho nhẹ một tiếng.
Tô Khánh Nam mừng rõ nhìn Bạch Nguyệt.
Cô còn đang hôn mê.
Ánh mắt của anh lại trở nên ảm đạm.
Một ngày một đêm…
Tô Khánh Nam ngồi trên đầu giường, nhìn Bạch Nguyệt hôn mê không tỉnh, ánh mắt bất ổn.
Bác sĩ nói, mọi chỉ số của cô bình thường, phổi, não bộ đều không bị nước tràn vào, nhưng lại cứ mãi không tỉnh.
“Tiểu Nguyệt, nói cho em một tin tốt. Người của tôi, đều chưa trở lại, vì thế, có lẽ Cố Lăng Kiệt còn sống.” Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt không có chút phản ứng nào, xinh đẹp tụa như tượng điêu khắc.
Tô Khánh Nam bất lực, xoa đầu cô: “Trước kia, chỉ muốn em ở bên cạnh tôi, không muốn em chạy đi nữa, càng không muốn em chạy tới bên cạnh Cố Lăng Kiệt. Giờ em ở bên cạnh tôi rồi, nhưng không phải kiểu này.
Em nói tôi không yêu em. Nếu không yêu em, sao cần làm nhiều chuyện vì em như thế? Người xinh đẹp hơn em, vóc dáng đẹp hơn em, trẻ trung hơn em rất nhiều, tính tình em lại không tốt, cho dù là làm đồ chơi, cũng đều chưa đạt tiêu chuẩn.
Tôi và em đều không còn nhỏ nữa, không có thời gian chơi trò chơi tình ái. Em biết không tiểu Nguyệt, tôi thật sự yêu em. Vì thế, yên tâm, tôi sẽ không để em chết. Cho dù em thành người thực vật, tôi cũng sẽ nuôi em cả đời.”
Đáp lại anh, vẫn là tĩnh lặng.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Khánh Nam không vui nhìn ra cửa: “Vào đi.”
“Tư lệnh, Cố Lăng Kiệt trở lại rồi, giờ anh ta mang theo người ở ngoài, muốn đòi người ở chỗ ngài.” Cấp dưới của Tô Khánh Nam, Hồ Tuấn báo cáo.
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, cười: “Anh ta đòi người ở chỗ tôi? Nếu tôi đưa người, anh ta coi tôi là thứ gì, đây là nơi nào chứ? Anh ta mang theo bao nhiêu người? Bao nhiêu vũ khí?”
“Mang vài trăm người, đều có vũ khí, còn có hai chiếc xe tăng, trận thế rất lớn.” Hồ Tuấn lo lắng nói.
“Sợ gì chứ? Coi người và vũ khí của tôi ở đây đều ăn chay sao? Chỉ cần bước vào biệt thự của tôi một bước, giết chết không tha.” Tô Khánh Nam nghiêm giọng ra lệnh.
“Tư lệnh.” Hồ Tuấn liều chết kêu một tiếng, cúi thấp đầu, nói ra: “Tôi cảm thấy vì một người thực vật, không đáng.”
Tô Khánh Nam khoát tay một cái: “Cái gì không đáng vì một người thực vật chứ? Người thực vật nằm trên giường kia là vợ của tôi. Nghe lệnh của tôi, chuẩn bị tác chiến.”
Điện thoại của Tô Khánh Nam reo lên, thấy là Tổng thống gọi, liền nghe máy.
“Khánh Nam, đây là có chuyện gì? Cố Lăng Kiệt mang một đoàn người đến trước cửa nhà cậu đòi người, cậu giấu ai vậy?” Tổng thống không hiểu hỏi.
“Anh ta đòi vợ tôi, nếu tôi đưa cho anh ta, vậy mặt mũi tôi giấu đi đâu chứ? Tôi sẽ không đưa người cho anh ra. Khai chiến đi.” Tô Khánh Nam khẳng định nói.
“Không phải, Khánh Nam, cậu nghe tôi nói, chuyện tranh đấu nội bộ kịch liệt như vậy không chỉ ảnh hưởng tới đoàn kết nội bộ và suy đoán của các bên, còn kéo tới đánh giá của quốc tế và kẻ địch thừa cơ lợi dụng, càng ảnh hưởng hơn tới địa vị của nước A trên trường quốc tế.
Tôi không ủng hộ khai chiến. Cậu và Cố Lăng Kiệt nói chuyện đoàng hoàng, thái độ bên cậu ta cũng rất kiên quyết, nói rằng chuyện trước kia là do tôi chỉ thị cậu hãm hại cậu ta.
Dù sao cậu ta cũng đứng đầu quân khu đặc chủng, hành động của cậu lại đại biểu cho tôi, vì thế, nửa tiếng sau, nếu hai người còn chưa thể hòa giải, tôi sẽ tước đi vũ trang của tôi ở chỗ cậu.” Tổng thống áy náy nói.
Tô Khánh Nam lập tức nghe được trọng điểm: “Ý của ngài là, ngài sẽ giúp Cố Lăng Kiệt chứ không giúp tôi?”
“Không phải tôi giúp Cố Lăng Kiệt, mà là, hai người khai chiến, thật sự sẽ ảnh hưởng tới đoàn kết nội bộ. Tôi chỉ có thể tước vũng trang bên phía cậu, bảo vệ hòa bình.” Tổng thống giải thích.
Tô Khánh Nam hiểu rồi, cười nhạo một tiếng.
Người của Cố Lăng Kiệt đều nghe lời anh ta, căn bản không nghe lời của Tổng thống, vì thế Tổng thống không thể làm gì, càng không thể ngăn cản, hơn nữa, ông ta càng sợ đắc tội Cố Lăng Kiệt.
Nhưng anh thì khác, nói trắng ra, anh chỉ là một con chó của Tổng thống, địa vị của anh có rất nhiều người có thể thay thế, lúc quan trọng, khẳng định Tổng thống sẽ hy sinh anh.
Tô Khánh Nam đi ra.
Cố Lăng Kiệt xuống khỏi xe.
Anh đi tới trước mặt Cố Lăng Kiệt, trực tiếp nói: “Biết vì sao sau khi anh được thả ra, Bạch Nguyệt lại không chọn ở bên anh nữa không?”
“Bạch Nguyệt lựa chọn ở bên cạnh tôi, giờ là anh cưỡng ép giam cô ấy. Tô Khánh Nam, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi.” Cố Lăng Kiệt kiên quyết nói.
“Đưa đi? Đưa thi thể đi, có muốn không?” Tô Khánh Nam hung ác nói.
Mắt Cố Lăng Kiệt lộ ra vẻ lãnh liệt: “Nếu cô ấy chết rồi, tôi sẽ khiến anh bồi táng.”
“Một trong những điều kiện lúc cô ấy cầu xin tôi cứu anh trước kia, là cô ấy phải tiêm một loại virus, giờ chỉ có tôi mới có thể cứu cô ấy. Anh muốn cô ấy chết, cứ việc đưa cô ấy đi, không muốn cô ấy chết, thì cút đi cho tôi.” Tô Khánh Nam nghiêm giọng nói.