Chương 311: Nhà Của Tôi, Nhìn Về Biển Khơi Bao La, Giữa Mùa Xuân Ấm Áp Nở Hoa
CHƯƠNG 311: NHÀ CỦA TÔI, NHÌN VỀ BIỂN KHƠI BAO LA, GIỮA MÙA XUÂN ẤM ÁP NỞ HOA
“Tầng dưới cũng 3 phòng, 1 phòng bếp, 1 phòng kho, 1 phòng ngủ. Sau này, chúng ta xây một bức tường quay cao 2 mét bên ngoài, đào 1 cái giếng, con của chúng ta, mỗi ngày đều có thể chơi đùa trong sân, chúng ta có thể mang theo con mình đi dạo bờ cát mỗi ngày, trải qua cuộc sống tự do tự tại.” Cố Lăng Kiệt tưởng tượng nói.
Bạch Nguyệt nghe lời Cố Lăng Kiệt nói.
Giọng của anh trầm ấm, giống như âm cuối của tiếng đàn dương cầm, cực kì dễ nghe.
Trong đầu cô xẹt qua một câu: Nhà của tôi, nhìn về biển khơi bao la, giữa mùa xuân ấm áp nở hoa.
Cô dời tảng đá sang bên cạnh anh, ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh: “Thực ta, chúng ra đều có trách nhiệm của mình.
Bố mẹ của anh, quân đội của anh, lời hứa của anh, bố mẹ của em, lời hứa của em, tâm nguyện của em.
Chỉ là, chỉ cần còn sống, thì sẽ có hy vọng.
Em hứa với anh, chờ chúng ta hoàn thành những việc mà chúng ta bắt buộc phải làm, nếu anh còn muốn lên đảo này, em sẽ đi với anh.”
Cố Lăng Kiệt nhìn xuống Bạch Nguyệt, ánh mắt trở nên dịu dàng, mỉm cười: “Đột nhiên anh muốn cảm ơn Lã Mạnh Châu, nếu không phải nhờ ông ta, anh còn không biết em sẽ còn giày vò anh ra sao.”
Bạch Nguyệt rũ mắt, nhìn chiếc nồi đã bốc hơi nghi ngút, mọi loại cảm xúc phức tạp trào dâng.
Cô đã từng oán giận số mệnh không công bằng, lại cảm ơn ông trời đã hậu đãi với cô, để cô có được tình yêu. Bây giờ, nghĩ tới Cố Lăng Kiệt sau khi bản thân chết đi, cô lại cảm thấy rất đáng thương, lại bắt đầu oán hận ông trời.
Nhưng, oán hận thì có tác dụng gì chứ?
Cuộc đời, vẫn là do bản thân tự chọn sẽ sống thế nào.
Tới khi cô cảm thấy khuôn mặt ươn ướt, mới biết rằng bản thân lại rơi nước mắt rồi.
“Sao lại khóc rồi?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi, xoay vai cô lại, khiến cô nhìn thẳng vào anh.
Mắt Bạch Nguyệt đỏ hồng, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Em nhớ tới con của chúng ta. Em cảm thấy nhất định nó chưa chết, giờ còn đang sống rất an toàn, nhưng không biết nó đang ở đâu. Em muốn tìm nó, không biết nguyện vọng này có thực hiện được hay không?”
“Về con của chúng ta, thực ra anh cũng từng nghĩ, nếu nói là do có người làm ra, sẽ không thể là Tô Khánh Nam, cũng không thể là bố em, càng không thể là do bố mẹ anh làm, nhưng khả năng lớn là do người bên anh làm. Nếu lần này chúng ta còn có thể sống trở về, anh hứa với em, trong vòng 1 năm, nhất định sẽ tìm được con của chúng ta.” Cố Lăng Kiệt hứa.
“Như vậy, chúng ta thật sự còn rất nhiều việc phải làm.” Bạch Nguyệt cảm thán.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng: “Cho dù có chuyện gì, chúng ta cũng làm cùng nhau, chắc chắn có thể làm được tất cả mọi thứ.”
Bạch Nguyệt không nói gì, không nhẫn tâm, nhắm mắt lại vờ như ngủ mất.
Cố Lăng Kiệt không thấy Bạch Nguyệt trả lời, nhìn cô, cho rằng cô ngủ rồi, muốn ôm cô dậy.
Bạch Nguyệt mở mắt ra.
Cố Lăng Kiệt cười dịu dàng: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt trèo lên cầu thang tre, nằm xuống.
Cố Lăng Kiệt lấy quần áo đắp lên cho cô: “Tối nay lạnh, em ngủ trước đi, anh đi đốt thêm chút củi rồi sẽ lên với em.”
Bạch Nguyệt không ngủ, chờ sau khi Cố Lăng Kiệt lên, đắp quần áo lên người anh, chủ động ôm lấy anh, làm tổ trong lòng anh.
Bạch Nguyệt không sán người, cho dù là sau khi làm chuyện đó xong, cô cũng không dính người như thế.
Trên thực tế, anh thích sự chủ động của cô, thích cô dính lấy mình, như vậy, sẽ khiến anh cảm thấy cô yêu anh, cô cần anh.
Anh hôn lên trán cô.
Bọn họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nguyệt tỉnh dậy, gió bão đã ngừng rồi, không còn tiếng mưa rào lộp độp nữa, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ từ lá cây xuống, tí tách tí tách.
Trong khoang mũi tràn đầy không khí tươi mới. Cô hít sâu một hơi.
Cố Lăng Kiệt cũng mở mắt: “Chào buổi sớm, heo lười.”
“Mấy giờ rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn điện thoại: “65 rồi, có muốn ngủ lúc nữa không?”
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu.
Cô cảm thấy ướt át, không thoải mái, muốn dậy thay băng vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt xuống trước, đứng trên mặt đất bảo vệ cho cô.
Sau khi Bạch Nguyệt xuống, anh xoay người, thêm củi.
Bạch Nguyệt thấy vẫn còn lửa, đoán rằng tối qua Cố Lăng Kiệt đã dậy vài lần rồi.
“Sau mưa bão, trong rừng có lẽ không dễ đi lại, hay là chiều rồi chúng ta đi xem sau?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt đặt nồi bên ngoài lên trên ngọn lửa: “Chờ ăn xong bữa sáng, một mình anh đi chặt củi, cây to trên đảo này rất nhiều, tìm một cây có thể đóng thuyền cũng không khó, có lẽ anh sẽ quay về trước khi trời tối, em cứ ở nhà đi, không cần ra ngoài, biết chưa?”
“Một mình anh ra ngoài?” Bạch Nguyệt có chút không an lòng.
Cố Lăng Kiệt cười dịu dàng: “Trên người anh có súng, còn có cả dao, không cần lo lắng.”
“Đi đường đi chậm một chút, cẩn thận rắn rết các thứ.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Yên tâm, sáng nay chúng ta ăn gì đây? Canh cá, hay là canh sườn?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Canh sườn đi. Em nghĩ ra một cách, chúng ta có thể mang một túi cát lên thuyền, sau đó vùi cá vào trong cát, lúc mặt trời gay gắt nhất, cá sẽ chín, nhưng thịt lợn sẽ không chín được, đúng không?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Nói cũng phải, vậy ăn canh sườn đi, giờ chúng ta đã đủ mọi thứ, chỉ thiếu thuyền thôi.”
Bạch Nguyệt lấy sườn ra, cho vào nồi, điều kiện khắc khổ, nước có hạn, lần trước đã rửa rồi, lần này không rửa nữa.
Cố Lăng Kiệt ra ngoài, phơi lại toàn bộ số gỗ bị ướt, lấy khoảng mười mấy thanh coi như khô ráo mang vào trong nhà.
“Anh đi tìm một số cây dạng sợi hoặc lá cây về đây, em có thể bện thành dây thừng.” Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.
“Giờ có lẽ đều ướt hết rồi, bụng em đỡ hơn chưa, nên nghỉ ngơi một ngày.” Cố Lăng Kiệt đau lòng nói.
“Đỡ nhiều rồi, em có thể phơi khô trên đá, anh đi rồi, một mình em cũng không có việc gì làm, sẽ chán lắm.” Bạch Nguyệt năn nỉ.
“Biết rồi.” Cố Lăng Kiệt ra ngoài chặt hai cành cây quay lại, đặt lên tảng đá.
Sườn cũng sắp chín rồi, Bạch Nguyệt cho nốt số nấm hôm qua còn thừa vào trong nồi.
Cố Lăng Kiệt đưa cho cô vài cái lá.
“Đây là gì?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Cho vào trong miệng nhai, sau đó nhả ra, hôm qua anh tìm thấy, coi như là kem đánh răng đi, có tác dụng chắc răng đó.” Cố Lăng Kiệt bỏ vài lá vào trong miệng, nhai rồi nhả ra.
Bạch Nguyệt cũng nhai theo, thanh thanh mát mát, vị đắng.
Cố Lăng Kiệt ăn sáng xong thì rời đi, trước khi rời đi, Bạch Nguyệt múc phần lớn canh, đặt trong ống trúc, đưa cho anh mang đi.
“Ở nhà chờ anh.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, hôn lên trán cô, xoay người rời đi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nguyệt còn đang bện dây thừng, thì nghe thấy tiếng Tô Khánh Nam: “Tiểu Nguyệt.”
Lòng cô căng thẳng, nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Tô Khánh Nam đứng bên ngoài, vài ngày không gặp, anh ta gầy đi rất nhiều, râu cũng mọc ra, vừa mừng vừa lo nhìn cô, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm…