(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 310: Cuộc Sống Tương Lai Của Chúng Ta
CHƯƠNG 310: CUỘC SỐNG TƯƠNG LAI CỦA CHÚNG TA
Bạch Nguyệt bây giờ hối hận rồi, cô không nên tùy hứng đòi ở lại đây, nếu cô và Cố Lăng Kiệt về nhà trúc kia thì chắc sẽ an toàn hơn.
Bốn phía nhà trúc đều có cây, có thể che lại được phần lớn gió.
Nhưng bây giờ, bọn họ có đến nhà trúc chắc chắn cũng không còn kịp nữa.
Trời tối khủng khiếp, chứ đừng nói là trong rừng, chắc chắn sẽ càng tối hơn, bọn họ sẽ bị lạc đường, lại không thể đem theo đuốc, cho dù có thể đem theo thì gió to như thế, lửa dễ tắt, một khi mưa xuống, tắt càng nhanh hơn, đường đi lại bùn dính, ô che nắng ngược lại sẽ thành gánh nặng.
“Xin lỗi anh, em nên nghe lời anh.” Bạch Nguyệt nói lời xin lỗi.
“Bây giờ em nghe lời vẫn còn kịp.” Cố Lăng Kiệt cưng chiều cười nói: “Em ở trên giường nhất định không được xuống, đợi anh.”
Bạch Nguyệt leo lên giường, trước đây thang dây sẽ được thu lên giường, nhưng, Cố Lăng Kiệt lo cô sẽ xuống tìm anh cho nên anh đặt thang xuống đất, rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Nguyệt đau bụng dữ dội, nằm trên giường, cuộn tròn lại.
Gió thổi lá cây bay phần phật, lá cây rung mạnh để chống lại, bên tai là tiếng gió vù vù, giống như thiên quân vạn mã chém giết.
Từ khe hở lá cây, gió thổi vào còn mạnh hơn cô nghĩ.
Gió thổi giật khoảng mười lăm phút thì mưa xuống như trút nước, đập ràn rạt lên ván gỗ bên trên.
Cô có thể cảm thận được cảm giác ẩm ướt tràn vào.
Không biết bây giờ Cố Lăng Kiệt ở ngoài làm gì, anh không có ô che, có bị ướt người không, có nguy hiểm không?
Bạch Nguyệt không có đồng hồ nên chỉ cảm thấy, Cố Lăng Kiệt không có bên cạnh, cô như cảm giác như qua cả năm, càng đợi càng sốt ruột.
Mưa bên ngoài không có cảm giác như sắp dừng lại, càng mưa càng to, tiếng gió cũng càng ngày càng rít.
“Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt hét lớn gọi, giọng nói bị chìm trong tiếng mưa.
Cô muốn đi xuống tìm Cố Lăng Kiệt, nhưng lại lo sẽ làm vướng chân anh.
Nhưng nếu anh xảy ra chuyện thì sao?
Không có ai giúp anh.
Nếu anh xảy ra chuyện, cô sẽ áy náy cả đời.
Cô vén một góc lên, gió cuồng tạt tới.
Lá cây chịu đến cực hạn thì từng lá từng lá bị bay ra khỏi cửa, một chiếc lá dài lớn còn bị xé làm hai, trượt rơi xuống bên dưới.
Gió mưa rạt vào trong.
Mắt Bạch Nguyệt không mở được nữa híp chặt lại, lờ mơ như thấy có thứ gì đó đang động.
Bởi vì trời tối quá, mưa lại to, cô căn bản không nhìn rõ, cô hét gọi: “Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt.”
Bịch một tiếng.
Bạch Nguyệt giật mình, nhìn thấy có thứ gì đó đang chắn ở trước mặt, gió nhỏ đi, mưa cũng không còn nữa.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt hét gọi.
“Tiểu Nguyệt.” Giọng nói Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt nghe thấy giọng nói Cố Lăng Kiệt, an tâm hơn nhiều: “Anh đi đâu vậy? Đi lâu vậy.”
Cố Lăng Kiệt nâng bó đuốc lên, xung quanh sáng lên.
Cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt toàn thân ướt như chuột lột, mà đằng sau anh là trúc được buộc gọn: “Anh đi buộc trúc à?”
Cố Lăng Kiệt đặt thang trúc lên giường.
Bạch Nguyệt leo từ thang xuống.
“Gió to quá, anh đoán lá cây không chống đỡ được lâu, hơn nữa, cũng không tiện ra vào, anh còn ít việc cần làm nốt, em đói chưa, em ăn trước đi.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Bạch Nguyệt nắm chặt cánh tay anh, đau lòng nói: “Còn cần bao lâu nữa, anh ướt hết người rồi.”
“Anh đặt trúc như thế này, thì coi như sức chịu lực của nóc rất mạnh, anh cần lấy cây to, nhanh thôi, khoảng nửa tiếng nữa là xong, hay là, em đun nóng lại canh gà, đợi anh rồi ăn.”
“Được, em đun nóng canh gà, cùng ăn.” Bạch Nguyệt đi xuống bên dưới nhà.
Trước kia bởi vì không đun bên dưới nhà, chỉ dùng đá quay lại thành đống lửa.
Bạch Nguyệt điều chỉnh khoảng cách và hình dạng của đá, chọn hai hòn đá to nhất có độ cao tương đương nhau làm điểm tựa, có thể gác nồi lên, đặt những hòn đá còn lại quay trước mặt đống lửa, để chắn gió.
Cố Lăng Kiệt đặt ván gỗ vốn dùng để trên nóc nhà kẹp vào giữa bản trúc mới và cây khô, buộc chặt lại.
Trước đó, tấm trúc bên trên quay về hướng biển chỉ lộ ra khoảng một mét, Cố Lăng Kiệt lại leo lên giường, đặt tấm trúc bên trên lùi ra phía trước khoảng hai mươi phân, hai tấm trúc để chỉnh bên ngoài, làm xong hết rồi, anh mới từ giường xuống.
Bạch Nguyệt múc canh gà ra bát trúc rồi đưa cho Cố Lăng Kiệt, nói lời xin lỗi: “Em xin lỗi.”
“Là anh có lỗi, suy nghĩ không chu đáo, những chuyện này vốn dĩ nên sớm làm, lo trước tính sau, kết quả, nước đến chân mới nhảy.” Cố Lăng Kiệt nhận bát canh Bạch Nguyệt đưa qua, ngồi lên hòn đá Bạch Nguyệt đã chuẩn bị.
“Anh cởi quần áo ra đi, em hong khô.” Bạch Nguyệt phủ tấm lá to vừa rơi xuống lên mặt đất.
“Không vội, em ăn đi đã, kể từ lúc em kêu đói đã qua mười hai tiếng rồi.” Cố Lăng Kiệt đau lòng nói.
“Đói quá rồi nên không thấy đói nữa, em đợi thêm mười mấy phút nữa rồi ăn, anh đưa quần áo em hong khô trước đã, nếu anh ốm rồi thì ai bảo vệ em.”
Cố Lăng Kiệt nghĩ cũng phải, cởi quần áo ra đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đặt quần áo Cố Lăng Kiệt lên trên mấy hòn đá phía trước đống lửa.
Cố đặt một cái nồi khác ra bên ngoài, ngồi bên cạnh Cố Lăng Kiệt ăn canh gà.
Canh gà này đã hầm rất lâu, vốn là gà rừng, thêm nấm tươi nữa, ăn rất ngon.
Bạch Nguyệt ăn một bát xong thì lật quần áo Cố Lăng Kiệt lại, tiếp tục hong.
Cố Lăng Kiệt ăn ba bát canh.
Bạch Nguyệt cũng ăn hai bát.
Hai người ăn hết một bát canh gà nấm.
Bạch Nguyệt dùng ‘vải gai’ mà cô dùng dây thừng bện lại làm lót tay, nhấc nồi ra.
Rồi lại đặt một nồi nãy vừa bỏ ra ngoài lên bếp, trong nồi đã đựng đầy nước mưa, cô thêm củi lửa.
“Trước đây thiếu nước, cứ lo không có nước, bây giờ nước nhiều thì lại không có chỗ chứa.” Bạch Nguyệt cảm thán nói.
Cố Lăng Kiệt cười cười: “Quần áo anh chắc khô rồi nhỉ?”
Bạch Nguyệt sờ sờ quần áo của Cố Lăng Kiệt, khô rồi, nóng nữa, trong trời mưa lạnh lẽo, cảm giác thật ấm áp.
Cô đưa quần áo cho Cố Lăng Kiệt: “Anh cởi cả quần ra đi, nếu anh cảm thấy lạnh thì ngồi ở trước bếp lửa này. “
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng rồi cởi thắt lưng.
Động tác này quá tự nhiên, tự nhiên đến mức cô cảm thấy mất tự nhiên: “Quay lưng lại.”
Cố Lăng Kiệt xoay người lại, Bạch Nguyệt đổi một cái ‘băng vệ sinh’ khác, đỏ mặt, rồi vứt vào bếp lửa, rồi nhận lấy quần của Cố Lăng Kiệt, đặt lên trên mặt đá.
Cô cảm nhận được ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn mình, nóng rực, cô chuyển dời suy nghĩ, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ trong tay: “Bảy giờ mười lăm tối”
“Thời gian trôi qua nhanh quá.” Bạch Nguyệt ngồi lên hòn đá.
Cố Lăng Kiệt nhìn nước trong nồi: “Thật ra, anh từng nghĩ sẽ ở trên đảo mãi mãi với em, làm một căn nhà gỗ để tránh dã thú, làm nhà hai tầng, tầng trên có ba phòng, một phòng chúng ta ở, một phòng cho con, một phòng để thức ăn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");