Chương 308: Sinh Không Cùng Sinh, Chết Nhất Định Cùng Huyệt
CHƯƠNG 308: SINH KHÔNG CÙNG SINH, CHẾT NHẤT ĐỊNH CÙNG HUYỆT
Bạch Nguyệt vội vàng leo từ trên giường xuống, chạy như điên về phía bờ biển.
“Này, này..” Cô cầm lá cây lớn dưới đất lên, vẫy vẫy trong không trung, tận lực muốn thu hút sự chú ý của thuyền cá kia,
Thuyền cá kia giống như không phát hiện ra cô, mà cứ đi thẳng.
Sao có thể như thế được?
Bạch Nguyệt thất vọng nhìn bóng chiếc thuyền cá rời đi, rũ vai xuống, ánh mắt ảm đạm.
“Tiểu Nguyệt, sao em lại đứng ở đây?” Cố Lăng Kiệt lấy nước xong, hỏi với vẻ lo lắng.
Bạch Nguyệt chỉ vào mặt biển, chiếc thuyền phía xa xa vẫn có thể nhìn thấy bóng.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy vai Bạch Nguyệt, an ủi nói: “Chuyện tốt mà, ít ra chứng minh nơi này vẫn có thuyền đi qua, có thể bọn họ không nhìn thấy em, dù sao thì người trên thuyền cá không nhiều, bọn họ còn bận bắt cá.”
Bạch Nguyệt gật đầu, cũng chỉ đành vậy, cô quay đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh không chỉ dùng bình nước khoáng để đựng nước, còn đựng đầy nước vào trong thùng trúc.
“Nước rất ngọt, em thử xem.” Cố Lăng Kiệt mở nắp bình nước, đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt uống một ngụm nhỏ.
Nước quả thực có vị ngọt, những thứ của tự nhiên thật là thần kỳ, ở trên biển mà cũng có nguồn suối như thế này.
Có Cố Lăng Kiệt ở đây, tâm trạng của Bạch Nguyệt đỡ hơn nhiều.
“Em nghĩ, chúng ta ở bên bờ biển bắt buộc phải làm một thứ gì đó cực kỳ thu hút mắt nhìn, để tránh lần sau thuyền cá đi qua lại không nhìn thấy chúng ta.” Bạch Nguyệt đề xuất ý kiến.
“Chuyện này đơn giản, thu hút sự chú ý, hoặc là âm thanh lớn, hoặc là lớn, cực kỳ. Trên đảo này có nhiều lá cây, dùng lá cây to màu xanh buộc dây thừng lại với nhau, buộc vào ống trúc dài khoảng mười mét, khắc chữ SOS, chắc sẽ được nhìn thấy.”
“Nói là làm, chúng ta đi hái lá cây, em buộc cây lại với nhau,” Bạch Nguyệt sốt ruột nói, kéo Cố Lăng Kiệt đi.
Cố Lăng Kiệt cưng chiều đi theo cô: “Trước đây sao anh không phát hiện ra là em có tính nóng vội nhỉ?”
“Mỗi người đều có tính cách ẩn và tính cách hiện, ở tình huống đặc biệt mới biểu hiện ra tính cách không giống nhau, ví dụ, rất nhiều người lúc đi làm, cho người ta cảm giác hoạt bát, tích cực, vui vẻ hớn hở, nhưng lúc về đến nhà, lúc ở với gia đình, có thể là không muốn nói chuyện, hơi buồn.” Bạch Nguyệt giải thích nói.
“Tiểu Nguyệt, cho dù em trở thành như thế nào, anh cũng vẫn thích.” Cố Lăng Kiệt ý tứ sâu xa nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt hơi run run.
Cô biết, ý Cố Lăng Kiệt là gì?
Cô dừng bước chân, xoay người, nhìn anh: “Bạch Nguyệt sống rất khổ sở, ba năm trước đã bị chuyển thành bệnh về tâm thần, hơn ba năm du học Mỹ cũng không cách nào chữa khỏi cho bản thân, bác sỹ cũng không thể tự chữa được.
Sau khi cô ấy trở về, chuyện giữa anh và Chu Hân Ly, chuyện của con Chu Hân Ly, chuyện của con chính cô ấy, chuyện cô ấy suýt nữa bị hại chết, và chuyện hai người không thể ở bên nhau, làm tình trạng bệnh tâm thần của cô ấy càng ngày càng nặng, cô ấy cũng triệt để suy sụp.
Cô ấy vẫn nỗ lực dùng phương pháp thôi miên, đã nhiều lần thôi miên bản thân quên đi anh, quên đi quá khứ, nhưng không thành công.
Bởi vì cô ấy biết bản thân đang thôi miên, dưới tiềm thức thì căn bản không thôi miên được bản thân.
Ngày anh được thả ra, cô ấy bị Tô Khánh Nam dẫn đi gặp anh, bị người nhà anh, bạn thân của anh, bạn gái cũ của anh châm chọc, chửi bới, không được ở cạnh anh, còn phải chịu sự nói xấu, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân, dưới tính hình đó, cô ấy rất đau khổ, thì em xuất hiện, em muốn giúp cô ấy, cho nên, em gửi quyển sổ của cô ấy cho anh, và vứt túi của cô ấy đi.
Em đi, cứ đi, phát hiện, hình như không có nơi nào để đi.
Lúc đầu, anh quên nơi của cô ấy là ở Kim Dương, nơi xảy ra chuyện cũng ở Kim Dương, em liền nghĩ tới đi đến nơi đó.
Sau khi đi mấy ngày, em cũng cảm thấy mệt mỏi, tinh thần hoang mang, xuất hiện tiếng loa, dọa em giật mình, cùng lúc, Bạch Nguyệt cũng trở về.
Lúc đó cô ấy rất hoang mang, chuyện cô ấy làm em đều nhớ hết, chuyện em làm thì cô ấy lại không biết.
Thực ra thì, trên y học, như này người ta gọi là nhân cách phân liệt, hoặc nói là vấn đề tâm thần mà mọi người thường nghĩ.
Nhưng, em cho rằng, em và Bạch Nguyệt là hai cá thể riêng biệt. Chúng em là hai người, em muốn bảo vệ cô ấy.
Cô ấy vừa đến nhà bạn thì anh xuất hiện.
Cô ấy nhìn thấy anh xuất hiện thì vô cùng cảm động, rất vui, nhưng vừa nghĩ tới không thể ở cạnh anh, cô ấy liền rất buồn.
Cô ấy dùng cách lạnh nhạt làm tổn thương anh, anh dùng sự tức giận để nói đoạn tuyệt với cô ấy.
Cô ấy tuyệt vọng vứt đồ, đau khổ đến sống không bằng chết, sau đó em nhìn cô ấy thôi miên bản thân, em mãi mãi không quên được đôi mắt đỏ ngầu đó của cô ấy, vô cùng đáng thương, có khẩn cầu, có bất đắc dĩ, có không nỡ, có lên án, có thống khổ.
Em cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ quên đi anh, quên đi quá khứ, nhưng, không, cô ấy chỉ là muốn em hoàn thành những chuyện cô ấy muốn hoàn thành.
Bạch Nguyệt khẽ cúi mi mắt, ngừng lại một lát.
“Cô ấy muốn em hoàn thành những chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Chuyện cô ấy muốn hoàn thành chính là: Hoàn thành công việc cô ấy chưa hoàn thành, trị khỏi bệnh cho Bạch Bích, đối phó với Tô Khánh Nam, không để anh ta làm hại được Cố Lăng Kiệt, sau đó, trước khi chết rời khỏi thành phố A, đến một nơi không ai tìm được cô ấy, yên tĩnh chết đi, không để ai biết rằng cô ấy đã chết, đặc biệt là không để Cố Lăng Kiệt biết.
Tầng sương mờ mịt tràn ngập mắt cô.
Bạch Nguyệt, lúc thôi miên bản thân, quên mất thôi miên trái tim cô.
Cô ấy chắc là đã biến cô thành công cụ làm nhiệm vụ.
“Anh sẽ giúp Bạch Nguyệt hoàn thành tâm nguyện của cô ấy chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có.” Cố Lăng Kiệt nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời luôn.
Bạch Nguyệt cảm thấy một cảm giác chua xót từ tim tràn ra khắp cơ thể, chua xót vô cùng, khịt khịt mũi: “Cô ấy nói, cô ấy muốn trị khỏi bệnh cho mẹ cô ấy, cô ấy nói muốn trả hết nợ ân tình, cô ấy nói, muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, cô ấy nói…” Bạch Nguyệt hơi ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Lăng Kiệt. “Cô ấy muốn Cố Lăng Kiệt sống đến bạc đầu.”
“Sống đến bạc đầu?” Cố Lăng Kiệt hoài nghi nhìn Bạch Nguyệt.
“Tô Khánh Nam âm mưu quá nhiều, chỉ một chút bất cẩn sẽ rơi vào bẫy của anh ta, anh ta đối với anh tràn đầy ác ý, chỉ có em ở bên cạnh anh ta, mới có thể trù tính cho anh, tâm nguyện của cô ấy, anh có làm được không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Anh không cần em trù tính cho anh, sau này anh sẽ cẩn thận hành động, sẽ không để anh ta có cơ hội, em ở bên cạnh anh ta, anh mới sống không bằng chết” Cố Lăng Kiệt nắm chặt bàn tay cô.
“Em không đến bên cạnh anh ta, nhưng, anh nhất định phải trả lời em, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải sống đến bạc đầu, anh có làm được không?” Bạch Nguyệt cứ chăm chăm hỏi vấn đề này.
Cố Lăng Kiệt khẽ cong khóe môi, yêu thương nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Chúng ta làm gì cũng cùng nhau, cùng sống đến bạc đầu, cho dù chết, cũng chết cùng nhau, sống cùng sống, chết cùng chết, chôn cùng chỗ, mãi không xa rời.”
Bạch Nguyệt khóc, nước mắt giàn dụa.
Cô không muốn cùng chết, cô không còn sống được bao lâu nữa.