Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 307: Chap-307




Chương 307: Em Sẽ Ở Cùng Anh, Sẽ Không Đến Chỗ Người Khác​

CHƯƠNG 307: EM SẼ Ở CÙNG ANH, SẼ KHÔNG ĐẾN CHỖ NGƯỜI KHÁC

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau.

Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt, cũng chẳng quan tâm con gà kia nữa, nhẹ nhàng đi về phía căn nhà trúc kia.

Tim Bạch Nguyệt đập nhanh dữ dội, vậy mà lại tìm được người khác trên đảo biển này, cô và Cố Lăng Kiệt sẽ không còn là sự tồn tại cô độc nữa, nói không chừng, dưới sự giúp đỡ của bọn họ, có thể sớm rời khỏi đây.

Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra.

Bạch Nguyệt nhìn thì bên trong không có người, trên bàn gỗ có một tầng bụi dày.

“Ở đây sớm đã không còn ai rồi.” Cố Lăng Kiệt cũng ảm đạm theo.

Bạch Nguyệt liếc một vòng, mở tủ bếp ra, nhìn những đồ bên trong: “Em thấy, chủ nhân nơi này, chắc là đã ở đây rất lâu, cho nên mới làm được căn nhà này, hơn nữa, chắc là đã có chuẩn bị mới rời đi, cho nên trong bếp không còn chút thức ăn nào.”

“Làm căn nhà, nhân tố lựa chọn, hoặc là an toàn, hoặc là có nguồn nước, ở đây nhìn có vẻ không phải là nơi an toàn nhất.” Cố Lăng Kiệt đoán, rồi kéo Bạch Nguyệt ra khỏi phòng, đi vòng quanh căn nhà, nhìn xung quanh.

“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt hét gọi, tầm mắt nhìn bụi than củi và một ít gỗ thừa trên đất, nhíu mày nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Chủ nhân căn nhà này giống như chúng ta nghĩ, bọn họ cũng tự làm thuyền rời khỏi đây.”

Cố Lăng Kiệt gật đầu, tâm trạng vẫn vô cùng trầm trọng “Hoặc là sống rồi, hoặc là, đã chết trên biển.”

“Tin tức không tốt là, họ ở đây quá lâu, không có thuyền đi qua đưa họ đi.” Bạch Nguyệt thương cảm nói.

“Cũng không chắc, nơi này cách bờ biển không gần lắm, cho dù có thuyền tàu nào đi qua, họ cũng không nhìn thấy, cho nên, không có thuyền nào đưa họ đi.” Cố Lăng Kiệt an ủi Bạch Nguyệt.

“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.

Cố Lăng Kiệt áp sát tai xuống đất.

Bạch Nguyệt đoán chắc là anh đang nghe tiếng nước.

Cố Lăng Kiệt đứng dậy, lại nhìn quanh bốn phía lần nữa.

“Em có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có tiếng nước, chắc là ở gần đây, nhưng nhìn một vòng thì không thấy.” Cố Lăng Kiệt không hiểu.

“Có khi nào ở bên trong phòng không?” Bạch Nguyệt đoán nói, lại quay vào phòng, lật tìm khắp nơi.

Cố Lăng Kiệt vào phòng sau, lại lần nữa dán tai xuống mặt đất: “Tiểu Nguyệt, tiếng nước chảy ở đây rõ hơn bên ngoài, chắc là bị thứ gì đó che mất.”

Bạch Nguyệt tìm một vòng, tầm mắt dừng trên cái tủ: “Có khi nào ở dưới này không?”

Cố Lăng Kiệt mở tủ ra, nhìn thấy một cái giếng.

“Bên trong đúng là có nước” Bạch Nguyệt vui mừng nói: “Có điều, hình như hơi sâu, nước ở đây chắc phải sâu sáu mét?”

Cố Lăng Kiệt nhìn qua nói: “Khoảng tám mét đó.”

“Ở đây không nhìn thấy thùng đựng nước, cho nên thùng nước chúng ta tự làm, sau đó buộc dây thừng, có thể lấy được nước lên, chúng ta có thể dùng trúc đựng đủ nước, nhưng vậy thì không sợ bị khát khô trên biển nữa.” Trong mắt Bạch Nguyệt lấp lánh ánh sáng.

Cố Lăng Kiệt nhìn ra được, cô thật sự muốn rời khỏi đây.

“Vậy em muốn ở lại đây hay là trở lại bờ biển?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Đương nhiên là quay lại bờ biển rồi, nói không chừng có thuyền đi qua thật, chúng ta cũng không đến nỗi bị bỏ lỡ, ngoài ra, ở đó có thể bắt cá, em phơi cá khô đét rồi, chúng ta có thể đem theo ăn trên đường, bây giờ có nước, có thức ăn, thiếu thuyền nữa thôi.” Bạch Nguyệt tậm trạng cũng tươi sáng hơn.

Cố Lăng Kiệt xoay người cô lại đối diện với mình.

“Tiểu Nguyệt, đồng ý với anh, quay về rồi chúng ta cũng phải ở cạnh nhau.” Cố Lăng Kiệt nói với vẻ nghiêm trọng.

Anh vẫn còn nhiều điều băn khoăn.

Anh lo lắng, đợi đến lúc quay về, Bạch Nguyệt lại rời xa anh, như vậy, anh thà nguyện cả đời ở lại trên đảo hoang này.

Bạch Nguyệt cúi mắt xuống, lông mi dài khẽ run run, ôm lấy Cố Lăng Kiệt, dựa vào vai anh, nhìn về phía trước, hứa hẹn nói: “Cố Lăng Kiệt, anh là người đàn ông em yêu nhất đời này, là người cho dù em chết, cũng sẽ yêu. Cám ơn anh, để em biết sự ngọt ngào của tình yêu và cảm giác được người tin tưởng, cưng chiều, em nhất định sẽ ở cùng anh, sẽ không đến chỗ người khác nữa.”

Cố Lăng Kiệt khẽ cong khóe môi, cưng chiều nhìn xuống cô, vuốt vuốt mũi cô: “Đừng chết, chúng ta sẽ không chết, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, cả đời hạnh phúc bên nhau.”

Vành mắt Bạch Nguyệt đỏ lên.

Điều anh nói là điều cô mơ.

Cô khẽ cười, chuyển chủ đề nói: “Chúng ta bây giờ quay về đi, bữa sáng còn chưa ăn, em hơi đói.”

“Được.”

Bọn họ vừa ra thì nhìn thấy con gà rừng lúc trước đi ngang qua cửa.

Cố Lăng Kiệt cười: “Đây là con gà định mệnh của chúng ta, Tiểu Nguyệt, em ở đây chờ anh một lát.”

Lời vừa dứt, anh đã xông ra ngoài, như một cơn gió, không có cô đi theo vướng chân anh, một lát anh đã bắt được con gà, lắc lắc trong tay về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cũng nở nụ cười, nhìn con gà rừng xinh đẹp trong tay anh.

Trước đây, cô cảm thấy gà rừng không phải gà nhà nuôi, hình dáng không giống gà nhà.

Thì ra, con gà rừng này xinh đẹp như vậy, lông nhiều màu, rất dài, như phát ra ánh sáng.

Chả trách, tục ngữ nói: Gà rừng biến thành phượng hoàng, chứ không nói là gà nhà biến thành phượng hoàng.

Nếu cô có thể ở cả đời trên hòn đào này, cô cũng sẽ nuôi con gà.

Bọn họ quay về bờ biển, Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.

Bọn họ còn không có lửa.

Gỗ ướt khó đánh lửa, cho dù Cố Lăng Kiệt trải qua trăm trận, cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đánh được lửa lên.

Cô lấy cá và chân lợn lúc trước ra phơi, Cố Lăng Kiệt đi giết gà.

Bạch Nguyệt làm xong, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, anh đang ngồi bên bờ biển vặt lông gà.

“Cái đó, dùng nước nóng ngâm một lúc sẽ dễ vặt lông hơn.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.

“Vậy sao?” Cố Lăng Kiệt vẻ mặt vô tội.

Đây cũng là lần đầu tiên anh giết gà, anh bỏ gà vào nồi, dùng nước nóng đun lên, sau đó lấy ra.

“Cẩn thận bỏng tay.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.

“Không nóng.” Cố Lăng Kiệt túm con gà mang ra bờ biển, rồi tiếp tục làm.

Bạch Nguyệt cũng không làm, không làm gì cả, cô đun chỗ nước còn lại, sau đó chẻ trúc ra, chặt thành từng đoạn nhỏ, dùng dây thừng buộc chặt mười hai đoạn trúc lại với nhau, buộc chặt dây thừng vào hai bên ống trúc, làm thành một cái thùng đựng nước đơn giản.

Cố Lăng Kiệt lấy nước sạch rửa gà, rồi đặt gà vào nồi.

Bạch Nguyệt đưa thùng nước cho anh: “Chúng ta đã không có nước khoáng rồi, thùng nước đơn giản này anh dùng trước đi đã.”

Cố Lăng Kiệt nhận lấy thùng nước trong tay Bạch Nguyệt, đưa súng cho cô: “Em giữ lấy, để phòng thân.”

“Em không cần, lát nữa em lên giường, đợi anh về.” Bạch Nguyệt đẩy tay Cố Lăng Kiệt ra.

Cố Lăng Kiệt cười, ánh mắt như có một tầng ý sâu xa: “Thật hy vọng, câu này còn có ý khác nữa.”

Bạch Nguyệt vốn không có ý đó, nhưng bị anh chỉ ra, cô biết nghĩa khác của câu này, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, giải thích nói: “Chẳng phải anh nói là ở trên giường an toàn sao?”

“Đúng vậy.” Cố Lăng Kiệt không trêu cô nữa: “Em lên trước đi, em lên rồi anh mới đi.”

Cô ở trên giường bện dây thừng, bện nửa tiếng đồng hồ, cổ hơi mỏi, eo hơi đau, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một thuyền đánh cá trên biển….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.