Chương 305: Năm Tháng An Yên, Đây Mới Là Hai Người Yêu Nhau
CHƯƠNG 305: NĂM THÁNG AN YÊN, ĐÂY MỚI LÀ HAI NGƯỜI YÊU NHAU
Hơn một tiếng, cô treo hết chỗ cá lên bằng dây thừng.
Cá vừa làm xong, cũng chưa khô, cần gió biển thổi một lát.
Chỉ là, một trăm năm mươi con cá, dây phơi không hết.
Bạch Nguyệt chỉ đành bọc tạm vào trong lá cây rồi vùi vào cát.
Toàn bộ làm xong thì cũng chín rưỡi tối.
“Trong lưới của chúng ta còn có mười mấy con cua nữa, anh có ăn không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu nói: “Buổi tối ăn nhiều thịt lợn quá vẫn chưa tiêu hóa hết , anh no quá, em thả chúng đi đi.”
“Vậy em thu chân lợn lại nhé, lát nữa thả lưới” Bạch Nguyệt nhanh nhẹn nói.
Cố Lăng Kiệt thả cua về biển, rồi treo lưới lên dây thừng phơi.
Bạch Nguyệt đun nóng nước.
Cố Lăng Kiệt biết ý của cô, để làm đuốc.
“Hôm nay củi để làm đuốc chắc là không đủ rồi, sáng sớm mai em đi nhặt nhiều thêm, có thể phơi khô để sẵn dùng.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt cầm bó đuốc, cầm nồi lên, bỏ gáo trúc múc nước vào đó, đi vào phòng.
Cố Lăng Kiệt đặt bó đuốc lên hòn đá, nhận lấy cái chân lợn trong tay Bạch Nguyệt, trèo lên nóc.
Bạch Nguyệt ở bên dưới tắm.
Cố Lăng Kiệt xuống hơi nhanh, đứng trước mặt cô.
Cô đã cởi hết quần áo ra, dưới ánh lửa lập lòe, hồng mịn như phát ra ánh sáng.
Anh cảm thấy có cỗ khí nóng từ dưới bụng phát ra, bừng bừng xông lên, anh vội vàng quay lưng lại.
Bạch Nguyệt cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Nhưng cô tin tưởng nhân phẩm của Cố Lăng Kiệt.
Trước kia, lúc bọn họ chưa từng đột phá quan hệ, cho dù cô uống thuốc câu dẫn anh, anh cũng không chạm vào cô.
Cô vội vàng mặc quần áo lại.
“Cái đó, em xong rồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt vẫn không quay đầu, hít sâu một hơi, để ‘cậu nhỏ’ bình tĩnh lại.
“Em sắp đến kỳ rồi, mau làm thêm mấy cái kia kia đi.”
Anh đi về phía trước, Bạch Nguyệt cầm bó đuốc và nồi không có nước đi theo anh.
Cố Lăng Kiệt ngồi trên hòn đá, dưới gió biển, tâm trạng hỗn loạn cũng dần bình tĩnh lại.
Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh.
Não anh lướt qua cảnh vừa rồi cô tắm, lại cảm thấy nóng rứt, quay người lại, quay lưng với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng không nói gì, tập trung bện.
Cố Lăng Kiệt làm dịu mười phút, nhìn cách tay cô làm, rồi giúp cô bện.
Bạch Nguyệt đã hai mươi bảy tuổi dương, hai mươi tám tuổi âm, đã kết hôn hai lần, ly hôn hai lần, đã sinh con, và còn là bác sỹ tâm lý.
Sự khác thường của Cố Lăng Kiệt, cô biết nguyên nhân, nhìn anh vụng về đan đồ dùng của phụ nữ, trong lòng cô mềm nhũn đi nhiều.
“Cái đó.” Bạch Nguyệt lên tiếng.
“Cái gì cơ?” Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, bởi vì có thứ gì đó đang phải cố gằng đè ép xuống, nên giọng nói hơi khàn hơn chút.
Bạch Nguyệt liếm liếm đôi môi khô.
Cố Lăng Kiệt đưa chai nước khoáng đến trước mặt cô: “Có đủ nước cất dùng, em muốn uống bao nhiêu thì uống.”
Bạch Nguyệt nhận lấy chai nước anh đưa, uống một ngụm.
Anh đối với cô tốt như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho cô, cô cũng không có gì để tiếc nữa.
“Cái đó, em giúp anh giải quyết, anh để ý xung quanh, cẩn thận có dã thú.” Bạch Nguyệt khẽ nói, ánh mắt tránh né, không nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt vui mừng, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt lùi về sau, che môi lại: “Mấy ngày em chưa đánh răng rồi.”
“Ngày mai chúng ta vào rừng tìm một ít thực vật để đánh răng gội đầu.” Cố Lăng Kiệt không miễn cưỡng, nói.
Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt anh, hít sâu một hơi, rồi cởi khóa quần anh ra.
Cố Lăng Kiệt khẽ rên, anh mắt say mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không che giấu được sự thâm tình và trầm luân của anh.
Trong mắt anh lập lòe đốm lửa, giống như cùng một nhịp với tiết tấu của cô, sự sung sướng chảy tràn trong huyết dịch.
Sự nhẹ nhàng tinh tế lại làm thỏa mãn mọi phương hướng của Bạch Nguyệt khiến cho anh chỉ sáu, bảy phút đã…
Đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, Bạch Nguyệt không cẩn thận nuốt vào một ít, dùng nước cất quý giá súc miệng, rồi lại dùng nước cất trong thùng trúc giúp anh rửa sạch.
Hai người không nói gì, trăng cũng ló ra từ trong đám mây, yên tĩnh như thế, năm tháng tĩnh lại.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Lăng Kiệt, cô cũng làm được mười hai cái ‘băng vệ sinh’, ngồi ngáp một cái.
Cố Lăng Kiệt yêu thương nhìn Bạch Nguyệt: “Đêm nay em nghỉ sớm đi, sau này qua sáu giờ tối chúng ta sẽ không làm việc nữa, buổi tối làm việc nhiều không tốt cho mắt.”
Bạch Nguyệt gật đầu, lại ngáp chảy nước mắt: “Không phải lần đầu đều vất vả vậy sao, sau này dần dần sẽ tốt lên.”
“Đi thôi, anh đi thu cá lại, em cầm đuốc đi sau lưng anh là được.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy đi thu cá.
Cô thấy anh không lấy được nhiều nên cô giúp anh theo sức của mình.
Trúc không treo đủ được nữa, Cố Lăng Kiệt đặt nồi cá đã đựng đầy lên trên nóc.
“Có khi nào bị sụp không?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Không đâu, bên dưới đều có điểm tựa, đặt đồ nặng lên trên, chỉ càng chắc chắn hơn.” Cố Lăng Kiệt giải thích, Bạch Nguyệt cũng yên tâm, lại ngáp cái nữa.
“Em lên đi ngủ trước đi, những việc còn lại để cho anh.”
Bạch Nguyệt vốn dĩ muốn cùng đi ngủ với Cố Lăng Kiệt, nhưng không biết là do đêm qua không ngủ ngon hay là sắp đến tháng mà cô buồn ngủ díp mắt, trèo lên giường, nhắm mắt là ngủ luôn.
Cố Lăng Kiệt nhìn một cái ván gỗ dưới đất, thứ nhất, không có sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt, anh lên cũng hơi khó, thứ hai, anh sợ làm động mạnh, ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bạch Nguyệt nên dứt khoát dùng cách đơn giản nhất, cầm cái ô che nắng đến, che trước mặt Bạch Nguyệt.
Hôm nay anh lao động cực nhọc, cơ thể lại giãn ra, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
*
Bạch Nguyệt nằm mơ, trong mơ cô chết, Cố Lăng Kiệt rất đau khổ, ôm thi thể cô khóc suốt, rồi đi về phía biển.
Cô không muốn anh chết, nên dùng hết sức để gọi anh, nhưng hình như anh không nghe thấy gì.
Cô cũng đi theo nhảy xuống, cảm giác được hô hấp khó khăn, liều mạng kéo anh lên, nhưng không kéo được.
Cô gấp quá, lại buồn quá, tỉnh dậy, mắt mở trừng, mắt đỏ hồng lên.
Nước mặt giàn dụa trên mặt, nhìn đường nết tuyệt đẹp trên khuôn mặt Cố Lăng Kiệt, càng nhìn càng không nỡ rời, càng nhìn càng không muốn chết.
Anh đang nỗ lực vì tương lai của bọn họ, làm rất nhiều việc, làm đến mức tay rộp lên, cũng không dừng lại.
Còn cô cách ngày độc phát tác chắc chỉ còn hai mươi ngày nữa.
Cố Lăng Kiệt tốt như thế, một mình ở lại đảo hoang này, đáng thương biết bao, đến người nói chuyện cũng không có, sợ thì sợ, anh sẽ giống như trong giấc mơ vừa nãy của cô, ôm cô cùng chết dưới biển.
Lông mi Cố Lăng Kiệt khẽ run run, anh sắp dậy rồi.
Bạch Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, xoay lưng lại với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt mở mắt ra, nhìn đồng hồ, sáu giờ năm mươi, anh ngồi dậy, muốn cô ngủ thêm, nên nhẹ nhàng nhảy xuống.
Bạch Nguyệt không giả vờ ngủ được nữa, cô gọi: “Cố Lăng Kiệt.”