Chương 304: Kinh Nguyệt Của Cô Anh Cũng Muốn Tham Gia Trải Nghiệm
CHƯƠNG 304: KINH NGUYỆT CỦA CÔ ANH CŨNG MUỐN THAM GIA TRẢI NGHIỆM
“Nghe anh, nào, đi xem nhà của chúng ta.” Cố Lăng Kiệt cười nói.
Nghe đến chữ nhà, Bạch Nguyệt hơi ngập ngừng.
Cô vẫn luôn khát khao có một căn nhà, cho nên, nghe đến chữ nhà, cô cảm thấy rất ấm áp.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô đi.
Bạch Nguyệt nhìn thấy căn phòng của bọn họ.
Cố Lăng Kiệt dựng ba vách ngăn bằng trúc, bên trên có nóc làm bằng trúc, mặt hướng ra biển, thang trúc đặt bên sát bên cạnh, anh chuyển đá xuống bên dưới phòng. Như vây cho dù có mưa thì cũng không ướt vào bên trong.
“Lát nữa anh sẽ dùng tấm trúc để làm hai cánh cửa, lúc chúng ta ngủ cũng sẽ kín gió.” Cố Lăng Kiệt tưởng tượng.
“Cái đó để em làm đi, hôm nay anh bắt buộc phải nghỉ ngơi.” Bạch Nguyệt nói ép buộc.
Anh không nỡ để cô làm việc nặng: “Hay là, hôm nay dùng tạm ván gỗ thay cửa đi, để ngày mai anh làm.”
“Không phải ngày mai anh làm mà là đợi tay anh khỏi rồi làm.” Bạch Nguyệt sửa lại.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt gật đầu. “Chắc là tháng sau sẽ có nhiều muỗi hơn, nhưng mà không sao, chỉ cần một tháng chắc chắn chúng ta sẽ làm xong phòng.” Cố Lăng Kiệt hoàn toàn là điển hình của việc cuồng sủng vợ.
Bạch Nguyệt hơi nhướn mày.
Đúng vậy, một tháng sau, muỗi sẽ nhiều hơn.
Lúc đó cô sẽ buông tay, Cố Lăng Kiệt vẫn phải sinh tồn, cô phải làm càng nhiều việc hơn mới được.
“Chúng ta ra bờ biển đi, cũng đến giờ ăn tối rồi, ăn xong cơm tối, anh xuống xem xem, trong lưới đã có cá chưa.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm, được.” Bọn họ quay về bãi cát, ăn xong bữa tối, ăn hết canh măng thịt lợn, Cố Lăng Kiệt xuống biển.
Cô phải phơi thêm cá khô, đảm bảo cho Cố Lăng Kiệt ăn được thật lâu thật lâu, như vậy, cho dù không có ai qua nơi này, Cố Lăng Kiệt cũng có thể làm được cái bè trúc chắc chắn để rời khỏi chỗ này.
Cô ngồi xuống, dùng những sợi có độ dày lớn để làm thành cái túi, cô bện rất nhanh, chỉ mất mười phút đã làm xong một cái.
Cố Lăng Kiệt từ biển đi lên, đi rất khó khăn, Bạch Nguyệt lo lắng chạy qua: “Sao thế, anh bị thương à?”
Cố Lăng Kiệt khẽ cười: “Sao có thể thế được, cá tôm cua nhiều quá, cho nên anh hơi vấp.”
Bạch Nguyệt nhìn lưới trong nước thấy chi chít là cá.
Cố Lăng Kiệt đưa miệng lưới cho Bạch Nguyệt: “Em nắm chắc miệng lưới nhé.”
Bạch Nguyệt nắm chặt chỗ miệng lưới, Cố Lăng Kiệt ôm hòn đá đến, Bạch Nguyệt nhìn bên trong có rất nhiều cá đang quẫy mạnh.
“Đến năm mươi cân không?” Bạch Nguyệt vui vẻ hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Cũng tầm đó, hôm nay chắc là cần em giúp, lát nữa anh giúp em mổ cá, mổ cá cũng tốn sức lắm đấy.”
“Không được, trên những đồ hải sản này có rất nhiều bệnh độc, lòng bàn tay anh có mấy chỗ bị rách, từng có nhà khoa học, vì giết cá mà bị nhiễm trùng vết thương, chết đó. Mổ cá cứ giao cho em, chúng ta còn một nửa xương sườn lợn, hay là anh nấu tiếp canh măng sườn đi, ngày mai ăn.” Bạch Nguyệt kiên quyết nói.
Cố Lăng Kiệt vẻ bất đắc dĩ: “Hôm nay cả ngày đã ăn canh măng sườn rồi, có ngon mấy cũng cảm thấy ngấy, ngày mai dẫn em đi đào rau dại.”
“Vậy thế này đi, chúng ta đem chân lợn đi phơi khô hết, lát nữa anh cắt hết chỗ thịt mỡ trên con lợn cho em làm mỡ, em sẽ lấy sườn lợn, xương sống, thịt nạc ướp muối, như vậy có thể ăn mười mấy ngày cũng không sợ hỏng.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Vậy được, anh đi lọc mỡ”
Bạch Nguyệt yên tâm rồi.
Dao phay dùng chặt trúc một ngày, cũng hơi cùn rồi.
Bạch Nguyệt cho ít cát nhỏ lên trên mặt đá, rồi dùng dao mài qua cho sắc, mổ cá.
Cá nhiều quá, Bạch Nguyệt không biết là loại cá gì, bọn chúng cũng to tầm như nhau, một con vào khoảng tám chín lạng, cũng có con đặc biệt to và cũng có con cực nhỏ, cũng có mười mấy con không cùng loại.
Để tăng tốc độ, Bạch Nguyệt chặt hết đầu cá bỏ đi, nội tạng cá tanh nên cũng bỏ luôn, ngoại trừ bong bóng cá.
Bong bóng cá là đồ tốt, sau khi phơi khô, làm keo, đồ làm đẹp, dưỡng da, bổ thân thể tự nhiên, đặc biệt tốt cho phụ nữ.
Một tiếng sau, cô đã làm sạch hết toàn bộ cá, bê một thùng đến chỗ Cố Lăng Kiệt.
Nửa tiếng anh đã đun xong mỡ, lại giúp bện dây thừng, nhìn Bạch Nguyệt nhăn mày, giải thích nói: “Bện dâu thừng dùng ngón trỏ không cần dùng bàn tay.”
Bạch Nguyệt thở dài, ngồi bên cạnh anh xiên cá: “Trời đã sắp tối rồi, những con cá này phải làm sao? Có khi nào đợi chúng ta tỉnh dậy dã thú ăn hết rồi không, vậy thì làm phí công rồi, lát nữa, phải chuyển thêm hòn đá tới, giấu bên dưới đá.”
“Cái này thì không cần, trên nóc có trúc dài trúc ngắn, là anh cố ý chừa lại để treo đồ.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, cười yếu ớt.
Cố Lăng Kiệt đúng là chu đáo chuyện gì cũng nghĩ tới.
“Vậy em cùng dây thừng hoặc là trúc để bện thành một cái rổ, có thể để thức ăn.” Bạch Nguyệt suy nghĩ nói.
“Không vội, sau này có nhiều thời gian, đúng rồi, cái túi nhỏ em bện có phải hơi mỏng không, để làm gì vậy.” Cố Lăng Kiệt cầm dưới đất lên cái túi nhỏ cô bện, hỏi với vẻ không hiểu.
Bạch Nguyệt đỏ mặt, giật lại cái túi nhỏ trong tay Cố Lăng Kiệt, đặt tiếp vào một cái lá, liếc Cố Lăng Kiệt một cái, anh vẫn đang đợi cô giải thích.
“Em, cái đó.. em sắp đến tháng rồi, em nghĩ rồi, không cần dày quá, bên dưới để lá cây có tính chất trơn, như vậy sẽ không bị lọt, ở giữa thì để bụi than củi, có thể hút nước, bẩn thì vứt đi.” Bạch Nguyệt giải thích nói.
Cố Lăng Kiệt hiểu ra, khẽ hắng giọng “Hôm nay em không cần xuống biển, nước biển lạnh, bẩn một chút anh cũng không chê em đâu.”
“Không tắm thì em khó chịu lắm.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
“Vậy anh đi đun nước biển cho em tắm, em dùng gáo trúc mà tắm…” Cố Lăng Kiệt khẽ dừng lại.
“Anh phải mau làm xong phòng trúc bên bờ biển, như vậy em có thể ở trong đó tắm, gió biển lạnh quá.”
“Em đâu có yếu ớt vậy, không cần vội đâu, không phải vẫn chưa đến tháng sao? Đợi tay anh khỏi rồi làm cũng được.”
“Vậy em tắm ở bên dưới phòng chúng ta đi, anh dùng thêm ô che bớt hướng gió biển, chắc là có thể chắn được kha khá gió biển.” Cố Lăng Kiệt suy nghĩ nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy anh còn lo về chuyện của cô hơn cả bản thân cô, cô khẽ cười nói: “Đó cũng là ý hay, em đột nhiên phát hiện, nhà chúng ta là nhà kiểu Tây hai tầng.”
Cố Lăng Kiệt bị Bạch Nguyệt đùa buồn cười: “Lát nữa anh sẽ đi hái một ít lá cây, đào than củi lên, tối nay làm thêm một vài cái, đề phòng lúc cần đến, lát nữa em dạy anh cách làm cái túi nhỏ này, anh giúp em cùng làm.”
Bạch Nguyệt đỏ mặt.
Để Cố Lăng Kiệt, đường đường là một tướng quân, giúp cô bện đồ phụ nữ, cô quả thật vô cùng vô cùng xấu hổ….
“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt từ chối nói.
“Em còn nói một câu không cần nữa thì anh sẽ giận đó.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, nhìn cô thật sâu.
Bạch Nguyệt cúi đầu, không cần nữa, không nói ra câu này nữa thật.