Chương 303: Những Năm Còn Sống Em Sẽ Luôn Đi Theo Anh
CHƯƠNG 303: NHỮNG NĂM CÒN SỐNG EM SẼ LUÔN ĐI THEO ANH
Cô nói yêu không phải là ý này, rõ ràng là Cố Lăng Kiệt cố ý.
Cô không muốn tiếp lời anh: “Chúng ta mau làm thôi, tối nay mà mưa thì nguy to.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, nói với vẻ đăm chiêu: “Mưa cũng tốt, vừa hay không có nước ngọt, hơn nữa, có thể nghỉ ngơi, trước đó em cũng mệt rồi mà.”
Mặt Bạch Nguyệt nóng bừng lên.
Lúc trước anh muốn cùng cô làm chuyện ấy, cô nói cô đang mệt, để từ chối.
Cô khẽ ho hắng.
“Đừng có đùa nữa, mau ăn thêm đi. Anh lao động vất vả, không ăn nhiều sẽ gầy đó. Như thế, thì địa vị của anh trong lòng em lại càng nhẹ đi.” Bạch Nguyệt dừng lại chủ đề này.
Cố Lăng Kiệt khẽ vuốt mũi cô.
Bạch Nguyệt da mặt mỏng, anh biết, cho nên không trêu cô nữa.
Anh ăn cơm.
Ăn xong, Bạch Nguyệt đi rửa bát, Cố Lăng Kiệt chặt cây trúc ra làm hai đoạn dài ba mét rưỡi, rồi đào một cái lỗ, đào xuống khoảng hai mét mới chạm đất, lại tiếp tục đào thêm năm mươi phân nữa, rồi cắm trúc vào đó, rồi dùng bùn đất đắp vào, giẫm chắc lại, rồi lại dùng thêm cát lèn vào, như thế, đoạn trúc lộ ra chỉ dài khoảng mét rưỡi.
Bạch Nguyệt rửa bát xong quay lại, để giúp Cố Lăng Kiệt, ở chỗ cách chỗ cây trúc của Cố Lăng Kiệt khoảng mét hai, Bạch Nguyệt cũng nhìn theo mà làm, đục một cái lỗ.
Cố Lăng Kiệt làm xong bên anh, thì sang làm tiếp chỗ Bạch Nguyệt, anh nói: “Việc nặng nhọc này cứ giao cho anh, em đi bện dây thừng đi, càng nhiều càng tốt, càng chắc chắn càng tốt.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt ngồi ở dưới ô che nắng bện dây thừng, uống một ngụm nước lớn, thì phát hiện chỉ còn bốn chai nước khoáng.
Cố Lăng Kiệt làm xong trúc khô thì đi đến, lấy bình nước trong tay Bạch Nguyệt, uống hơi cạn sạch.
“Cố Lăng Kiệt, nước ngọt chỉ đủ dùng trong hôm nay.” Bạch Nguyệt nhắc nhở nói.
“Không sao, bây giờ anh đi làm.” Cố Lăng Kiệt cầm lên bình nước khoáng lấy nước cất thô sơ mà anh làm bên bờ biển lúc trước, rồi lại lấy một mảnh trúc, ở giữa đục rỗng, kẹp bình nước khoáng đựng đầy nước biển vào giữa, đặt lên hơ cách lửa khoảng năm centimets.
“Phải trông chừng nước biển trong nước khoáng, không thể quá ít, nếu quá ít thì bình nước khoáng sẽ cháy.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở nói.
“Em hiểu rồi.” Bạch Nguyệt gật đầu, vừa bện dây thừng, vừa trông chừng nước khoáng đang hơ lửa.
Cố Lăng Kiệt chẻ một cái lỗ nhỏ bên trên thân trúc khoảng mét rưỡi, rồi luồn dây thừng vào trong, rồi quấn quanh thân trúc, tạo thành nút thắt: “Có thể treo thịt lên trên rồi.”
“Vâng, ở đây cũng xong rồi.” Bạch Nguyệt lấy thân trúc có kẹp nước khoáng xuống.
“Đừng chạm vào vội, nóng đó, đặt ở bên cạnh cho nguội đã.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở nói.
“Vâng.” Bạch Nguyệt nhìn vào trong bình nước khoáng, dùng cách này để tạo ra nước cất quả thật quá nhanh, một phần ba nước cất trong bình giờ đã thành hai phần ba rồi.
Tuy cách làm này có hơi rắc rối, nhưng không sợ không có nước uống.
Lúc đang đun nước uống, cô cũng xử lý xong thịt lợn rồi, ở chỗ chân lợn cô đục một lỗ, luồn dây thừng vào, treo lên phơi khô.
Cố Lăng Kiệt không chặt trúc nữa, mà lấy lưới cá ra, dùng dây thừng luồn xung quanh để làm thành hình cái túi.
Bạch Nguyệt tiếp tục bện dây thừng.
“Lát nữa anh sẽ thả lưới xuống biển, khoảng mười phút thì lấy ra, súng để ở bên cạnh em phòng thân.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng, anh cũng cẩn thận nhé.” Bạch Nguyệt cũng nhắc anh.
Cố Lăng Kiệt gật gật đầu, lấy một hòn đá lớn đặt vào trong lưới cá, rồi lại đặt một miếng sườn vào bên trong lưới.
Anh không cởi quần áo, mà ôm lưới cá xuống biển.
Bạch Nguyệt đổ nước cất ra, tiếp tục tạo nước cất, rồi lại bện dây thừng.
Khoảng tám phút, Cố Lăng Kiệt từ biển đi lên, cởi áo ngoài, quần ngoài ra, treo lên dây thừng phơi, lộ ra cơ bắp rắn chắc và cơ bụng tám múi giống miếng socola.
Cô cảm thấy, hình như anh càng cường tráng hơn trước.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô.
Cô khẽ hắng giọng: “Buổi tối ăn cá không? Nồi canh măng thịt lợn cũng chưa chắc ăn được hết.”
“Anh làm xong phòng nhỏ cho chúng ta đã, nếu còn thời gian, anh muốn làm một cái hồ sau đó đổ nước biển vào, có thể nuôi được cá.” Cố Lăng Kiệt mặc sức tưởng tượng.
“Nuôi cá thì không cần, mỗi ngày anh đều bắt cá lên, ăn không hết, em có thể rửa sạch đi phơi khô, để dự trữ.” Bạch Nguyệt đề nghị nói.
“Cũng được, dù sao thì mỗi ngày cũng có cá tươi ăn, ngày mai chúng ta vào rừng tìm rau cỏ.” Cố Lăng Kiệt nói, bắt đầu chặt cây trúc.
“Anh nhận biết được các loại không? Vì trong rừng có nhiều thực vật độc đó?” Bạch Nguyệt cũng không nhận biết được, nên hỏi với vẻ lo lắng.
“Trước đây bọn anh cũng từng làm nhiệm vụ trong rừng, cũng không được mang theo lương thực, đều là lấy tại chỗ, có chuyên gia đi cùng bọn anh, cho nên, cái nào ăn được, cái nào không ăn được, anh cũng biết, không cần lo lắng.” Cố Lăng Kiệt trấn an cô.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Em có cảm giác đi theo anh có thể ăn no uống say.”
“Cho nên, em phải luôn đi theo anh.” Cố Lăng Kiệt cười nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt lấp lánh, gật đầu nói: “Những năm còn sống, em sẽ luôn theo anh.”
“Đồ ngốc.” Cố Lăng Kiệt cưng chiều nói một câu, nụ cười trên mặt vô cùng hạnh phúc, nhẹ nhõm, vui sướng.
Anh chặt cây, chặt thành những đoạn dài năm mét, thô để cùng nhau, nhỏ để cạnh nhau, bắt đầu buộc lại.
Đợi đến khi anh hoàn toàn buộc xong rồi thì đã là bốn tiếng sau.
Bạch Nguyệt bện được rất nhiều dây thừng, dùng thời gian bốn tiếng đó để làm được ba bình nước cất.
Bụng hơi khó chịu, cô có dự cảm không tốt.
Trước đây, kinh nguyệt của cô cũng không đều, hai ba tháng có một lần, mà lần nào cũng đau khiếp.
Chắc cô đến tháng rồi, nhưng ở đây không có đồ dùng vệ sinh.
Cô nghĩ rất nhiều cách, như là dùng lá cây hoặc là dùng dây thừng bện lại.
Người cổ đại, hình như là dùng than củi, than củi có thể hút nước.
“Đang bện gì thế?” Cố Lăng Kiệt đi qua đó.
Bạch Nguyệt mặt đỏ bừng: “Một ít đồ dùng cá nhân.”
“Qua đây, xem phòng nhỏ của chúng ta đi.” Cố Lăng Kiệt nói xong, quay người đi vào trong phòng nhỏ.
Bạch Nguyệt nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt, phát hiện có gì đó không đúng lắm, mở lòng bàn tay anh ra xem, đầy mụn nước, có cái đã vỡ rồi.
“Hôm nay anh không được làm việc nữa, mụn nước vỡ hết rồi, không cần tay nữa phải không?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Đừng lo lắng, vì lâu rồi không làm việc nặng nên thế, sau này, những chỗ có mụn nước sẽ thành vết chai, có làm việc nặng nữa cũng sẽ không đau.” Cố Lăng Kiệt cười an ủi nói.
“Những mụn nước đó tiêu đi hết đã rồi làm, tay sẽ hỏng đó, nếu bị sốt thì làm thế nào? Ở đây không có bệnh viện, dù sao thì hôm nay anh cũng không được làm việc nặng nữa, ngày mai chúng ta vào trong núi tìm rau dại gì đó, thịt lợn và hải sản gì đó, cũng đủ ăn mười mấy ngày rồi.” Bạch Nguyệt đau lòng, thổi thổi lòng bàn tay cho anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú, chỉ cần được ở bên cạnh cô, chút vất vả này, đều là ngọt ngào trong lòng anh.